Page 171 - MuDoso78
P. 171

Mũ Đỏ 78                      170

        … chỉ toàn là … ngụy ! chán quá !... nhưng cũng may là đến bây giờ em
        mới bị cho nghỉ việc, em cứ tưởng là sẽ bị sa thải sau khi chồng con em đi
        vượt biên rồi chứ!...
        hai chị em ngồi nói chuyện một lúc khá lâu, uống hết cả bình trà của bà
        ngoại pha cho, uống xong dì Thuyên mới đi về bên nhà mình trong khi bà
        Thu tiếp tục công việc may vá! ……
        Con Thảo đứng dựa vách nhà đã lâu, nó nghe gần hết câu chuyện của
        mẹ nó và dì Thuyên mà từ nay nó sẽ gọi bằng má Thuyên như bà ngoại
        dậy, trong lòng nó thương mẹ nó và qúi má Thuyên vô cùng, vừa thấy dì
        Thuyên đi ra nó vội bước nhanh đến lu nước gỉa bộ như đang múc nước
        rửa chân:
        -Ngoại mới hỏi má Thuyên đó …
        -Ngoại còn thức hả con …
        -Dạ … còn thức … đang ngồi nói chuyện với mấy em con ở trong nhà
        -ừ … thôi vô với má con đi …
        -dạ …

        Con Thảo xối nước rửa chân chờ cho dì Thuyên vào nhà rồi nó ngồi xuống
        bực thềm khuất ánh đèn, nó nhìn lên nền trời cao thăm thẳm tối đen bâng
        khuâng nghĩ tới ba nó đang bị tù mà hơn một năm nay mẹ con nó không
        thể có đủ điều kiện đi thăm nuôi, nó cũng cố gắng đủ mọi cách mà vẫn
        không đủ cho chị em nó sống trong cái thời buổi khốn khổ này lấy đâu ra
        có dư để đi thăm ba nó!...bà ngoại thương tụi chị em nó đã đành nó cũng
        biết mẹ nó nhờ dì Thuyên rất nhiều mới nuôi nổi bốn chị em nó dù phải
        ăn cơm độn khoai bữa đói, bữa no, nó rất kính trọng dì Thuyên và rất sợ
        làm dì giận, nhưng dì Thuyên không bao giờ giận hờn chúng nó, chỉ từ khi
        dượng Thuyên đem hai thằng con đi vượt biên bỏ lại dì làm cho dì thay
        đổi hẳn như một người khác, dì không nói chuyện vui với ai, không thấy
        dì cười, không thấy dì khóc nhưng lúc nào cũng thấy mắt dì hum húp sưng
        đỏ nên dì hay đeo kinh đen khi ra đường, dì sống nhưmột cái bóng nhưng
        lại làm cho chị em nó rất sợ dì, tối nay con Thảo tình cờ nghe được những
        câu chuyện giữa má nó và dì Thuyên nói với nhau lúc nẫy làm cho nó hy
        vọng cuộc sống của chị em nó đỡ khổ hơn,nó nhớ lại năm năm trước sau
        ngày má nó bị tai nạn nó bỏ học theo tụi anh em con Cam ở cùng xóm rủ
        đi mót đồ rơi rớt ngoài bến xe Xa Cảng Miền Tây, khi đó má nó còn nằm
        trong bịnh viện với cái chân băng bột trắng hếu, tiền bạc dành dụm được
        của bà ngoại cũng mọc cánh bay đi không bao giờ trở lại! dì Thuyên và bà
        ngoại thay phiên chăm nuôi săn sóc má nó, dì Thuyên phải đi làm suốt cả
        ngày, mỗi buổi sáng bà ngoại nấu cho chị em nó một nồi cơm độn khoai
        lang, khoai mì khô với một tô rau luộc, lâu lâu có thêm quả trứng vịt với
        chén nước mắm, chẳng ai trông nom, không ai dòm ngó, hai đứa em nó
                        Tháng sáu hai không một tám
   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176