Page 173 - MuDoso78
P. 173

Mũ Đỏ 78                      172

        nhà ngoại thì mẹ nó lại bán lần hồi nữ trang, và quyết định đi buôn hàng
        chuyến, nó đâu có biết nhiều khi mẹ nó phải băng rừng lội suối đầu đội
        những bọc hàng  nặng trĩu, có khi là đường, có khi là gạo ..v..v…  vượt qua
        biết bao nhiêu gian khổ, hiểm nguy nhất lànhững lúc phải trốn tránh bọn
        công an kinh tế để kiếm miếng ăn về nuôi chị em nó, có tiền cho nó cắp
        sách đến trường như bao nhiêu đứa trẻ con khác,những buổi học đầu tiên
        không có gì xẩy ra, nó chăm học và là học sinh xuất sắc trong lớp thường
        được cô giáo khen khiến cho nhiều đứa trong lớp ganh ghét, nó không biết
        những đứa ganh ghét với nó lại là con cán bộ từ ngoài bắc vào, nó cũng
        không biết cô giáo đã bị cảnh cáo vì không nâng đỡ bọn con cán bộ trong
        lớp học! và thế là nó trở thành cái gai, nó chẳng hiểu tại sao cô giáo lại cho
        nó điểm xấu khi những bài tập viết của nó rất đẹp, những bài toán cộng,
        toán trừ không sai một con số nào mà cô giáo cũng vẫn phê xấu và không
        cho nó nhiều điểm như trước nữa mặc dù nó vẫn rất ngoan, nhưng rồi từ
        từ nó cũng nhận rađược sự phân biệt đối xử của ban giám hiệu, của thầy
        cô giáo, vàcủa những đứa bạn học cùng lớp nhưng không cùng hoàn cảnh
        như nó, những đứa con của các cán bộ từ ngoài miền Bắc xa xôi vào miền
        Nam chiếm hết những nhà cao cửa rộng, chúng nó được ăn ngon mặc đẹp,
        nhưng bọn chúng rất hỗn láo và hống hách, mất dậy vô cùng!... từ từ nó
        biết tại sao người ta bảo nó là …” con nhà ngụy …” nhưng nó cũng chưa
        hiểu …” con nhà ngụy “ là thế nào ?!...mới sáu tuổi nó nhút nhát, chịu
        đựng cho hết năm lớp một, nó không biết nói với ai, về nhà nó cũng không
        còn muốn hát những bài hát ở trong trường nữa, khi mùa hè qua đi, ngày
        khai trường đã đến nó bỗng cảm thấy sợ và không muốn đi học nữa, nó
        muốn ở nhà làm những việc vặt,nóđãsớm tựbiết trông nom săn sóc hai đứa
        em của nó, biết nấu nồi cơm cho mẹ nó, có khi giặt áo quần cho em nó nữa,
        đôi khi mẹ nó nói nó giặt không sạch để cho mẹ giặt nhưng nó vẫn muốn
        giúp cho mẹ nó đỡ mệt vì mẹ vất vả nhiều quá, nhưng phần lớn là nó muốn
        chứng tỏ cho mẹ nó thấy nó làm được nhiều việc giúp mẹ nó để nó được ở
        nhà không phải đi học nữa …
        Nó cảm thấy một điều rất rõ là những gì mẹ nóđang làm cho chị em nó
        có cuộc sống thật làkhó nhọc và sự hy sinh của mẹ nó bao la quá, nó hiểu
        đó là tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con mình, nó vẫn
        phải tiếp tục đi học vì mẹ nó muốn như vậy, có một điều mẹ nó không hề
        biết được nó đã bắt đầu đánh nhau nhiều trận với bọn học trò con của các
        ông bà cán bộViệt Cộng khi bọn này gọi nó là “con nhà ngụy “ ” theo giặc
        Mỹ “ !!... “con tù cải tạo!”“ bố mày đi ở tù không có ngày về “… v..v…
        mới bẩy tuỏi, nhưng nó đã thấy đau tận tim gan khi bọn mất dậy kia gọi
        bố nó là … “thằng tù cải tạo “ …nó đánh nhau sứt đầu, sẻ trán, rách hết áo
        quần, nó dấu mẹ nó lấy giây thun buộc túm những chỗ rách lại, bà ngoại
        nó hỏi tại sao không đưa cho mẹ nó vá lại, nó kể cho ngoại nghe, bà ngoại
                        Tháng sáu hai không một tám
   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178