Page 175 - MuDoso78
P. 175

Mũ Đỏ 78                      174

        này đến gây sự với nó trước không cho thằng Cường được kiếm sống ở
        đây, kết qủa là chúng hòa với nhau để cùng kiếm ăn,nó làm tất cả những
        việc nặng mà người ta mướn không bỏ lỡ cơ hội nào, thường là bốc vác
        những bao tải nặng ra bến xe lam, nếu có thêm một hai cái giỏ nhẹ thì nó
        cho con Cam và con Thảo xách theo để người ta cho vài đồng bạc nhưng
        cũng rất hiếm hoi vì chúng nó còn bé qúa, cứ thế ba đứa trẻ sáng đi chiều
        về con Thảo có thêm những củ khoai nướng vùi trong lửa cho mấy đứa em
        tội nghiệp của nó.
        Nhưng rồi có một ngày hai anh em thằng Cường, con Cam theo chú của
        chúng nó về quê nội ở mãi tận Long Xuyên bỏ nó lại một mình, những
        ngày đầu nó cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa cái thế giới ồn ào hầu như
        náo loạn ở bến xe, nó một mình lủi thủi, lang thang đi mót nhặt nhiều lúc
        nó nhớ con Cam với thằng Cường đến không muốn ra bến xe nữa, có đôi
        lần nó bỏ đi lượm ve chai ở những đống rác trong chợ nhưng chẳng biết
        thế nào mà nó cũng mò về tới bến xe Xa Cảng Miền Tây?!... có lẽ ở đây nó
        kiếm được thức ăn rơi rớt dễ hơn và sạch sẽ hơn!... thế rồi nó tình cờ gặp
        lại chú Kiên, chú không nhận ra nó nhưng nó đã nhận ra chú ngay khi chú
        vừa bước xuống xe đò, nó đã reo lên trong sự mừng rỡ rồi nó đưa chú về
        nhà gặp mẹ nó, rồi chú ra tay “ xây cái nhà “ chắp vá đủ thứ cho mẹ con
        nó vì khi đó dượng Thuyên và hai đứa em họ của nó chưa đi vượt biên nên
        nhà không đủ chỗ ở, chỉ có thằng Hòa với con Mai được ngủ chung với
        Ngoại trên chiếc giường nhỏ, còn nó với mẹ nó trải chiếc chiếu ngủ dưới
        đất ngoài phòng khách, nó thấy chú khóc, mẹ nó cũng khóc khi hai người
        nhắc đến ba nó! rồi chú tìm cách đóng cho nó cái xe kéo nho nhỏ nhưng
        cũng đủ để đựng một bao khoai hoặc vài cái giỏ xách tay, nhờ có cái xe
        nên nó một mình đứng chờ có ai nhờ thì làm kiếm vài đồng đem về cho
        mẹ nó, bây giờ thì nó biết gần nhẵn mặt những đứa trẻ cỡ như nó quanh
        quẩn trong cái thế giới xô bồ hỗn độn này, đủ các thành phần trộm cắp,
        móc túi, giựt dọc nhưng nó không bao giờ làm những chuyện đó, nó cũng
        chẳng đụng chạm đến cái lũ này cho đến khi nó gặp con bé Bích rồi sau đó
        cả ba chị em nó cùng nhau hòa nhập vào môi trường kiếm sống quá phức
        tạp và không kém phần nguy hiểm vây quanh những đứa trẻ bụi đời thảm
        thương! chỉ riêng thằng Hòa được ở nhà với mẹ không phải theo con Mai
        đi quanh xóm mót ve chai nữa vì nó còn bé quá !
        Chúng nó được giải thoát ra khỏi cái thế giới hỗn tạp không dành cho
        tuổi thơ bằng những đồng tiến trợ giúp của dì Hằng, dì của bé Bích ở Úc
        Châu năm, sáu tháng lại gửi cho một vài trăm tiền Úc, nhưng đã hơn một
        năm nay không thấy tin tức của dì, con Bích có viết thư đi nhưng không
        thấy thư về thì nó nghĩ có lẽ dì nó dọn đi nơi khác, mãi cho đến cách đây
        khoảng hai tháng chú Kiên lên Sàigòn thăm gia đình bên vợ có ghé cho
        biết thằng con của chú đã ở chỗ khác vì dì Hằng bị tai nạn không đi làm
                        Tháng sáu hai không một tám
   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180