Page 176 - MuDoso78
P. 176
Mũ Đỏ 78 175
được nữa và gia đình đã bán nhà dọn đi nơi khác, thằng con của chú kiếm
được việc làm buổi chiều cho một nhà hàng Viẹt Nam, buổi sáng nó vẫn
đi học, bà Thu có hỏi chú Kiên về tại nạn của dì Hằng như thế nào nhưng
chú cũng không biết vì con chú không nói rõ, bàThu chỉ còn cách nhờ chú
Kiên nhắn thằng con của chú xem gia đình dì Hằng dọn đi đâu cho bà xin
địa chỉ để gửi lời thăm hỏi thế thôi; con Bích khóc hết nước mắt, con Thảo
luôn ở cạnh con Bích dỗ dành nó suốt cả tuần lễ nó mới nguôi, cái đầu của
nó lại phải suy nghĩ cách làm sao có tiền để dành để đi thăm bố nó, lần
thăm cuối cùng năm ngoái ở trại tù Xuân Lộc nó đã thấy bố nó gầy ốm và
già hẳn đi mặc dù sức khoẻ không đến nỗi tệ nhưng nó cũng buồn lắm và
nó biết mẹ nó là người đau lòng nhất, trên suốt dọc đường về đôi dép của
nó bịđứt nó đi chân đất bị gai đâm, cào xước, nó vấp một cục đá xanh bong
móng chân cái đau thấu trời xanh đất đỏ nhưng nó không kêu một tiếng,
cũng may đã đi gần hết đọan đường dài mấy cây số cuốc bộ nhưng gần hơn
và dễ đi hơn những lần trước, con Bích đòi cõng nó nhưng nó không chịu
vì nó không muốn mẹ nó lo khi nó nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ
nó không ngừng rơi với dáng thất thểu bước thấp, bước cao trên đôi chân
khập khễnh, thằng em của nó mệt đến xanh mặt hai tay bám chặt áo mẹ nó,
con Bích thỉnh thoảng lại cõng em lên lưng cho thằng Hoà đỡ mệt mặc dù
con Bích cũng mệt đứt hơi, những lúc ngồi nghỉ ven bìa rừng con Thảo tìm
được sợi giây chuối trên thân một cây chuối, nó cột chặt cái móng chân bị
bong đang tươm máu và thấy đỡ đau hơn, ra được tới bên ngoài còn thấy
chiếc xe đò đang đậu chờ khách cả mấy mẹ con mừng như được thêm sức,
vừa đi vừa chạy, chỉ sợ bị bỏ rơi ….
Về đến nhà, cái ngón chân của nó sưng vù, bị mưng mủ làm độc, dì Thuyên
phải tự tay tẩy rửa băng bó ngón chân đau của con Thảo, nó bị sốt cao phải
uống thuốc nhưng thằng Hoà cũng bị bịnh, phải đi bịnh viện Nhi Đồng
2, bác sỹ nói nghi ngờ bị sốt xuất huyết vì hiện thời đang có dịch trẻ con
bị sốt xuất huyết nên thằng Hòa phải nằm lại bịnh viện, mẹ nó lo đến sọp
người, mệt cũng không dám nghỉ, sau bốn ngày thì bịnh thằng Hòa thuyên
giảm nó được xuất viện về nhà chỉ mấy ngày sau lại nhẩy như sáo, lúc
đó mẹ nó mới dám bịnh !!... nhưng chỉ có con Thảo là nặng, cái chân của
nó vậy mà làm độc lâu, cái móng chân rụng ra luôn thì nó lại mau khỏi,
chuyến đi thăm bố nó đầy kỷ niệm đáng ghi nhớ vậy mà nó luôn mong
ước lại được đi thăm bố nó nữa. Tối nay tình cờ nghe được những dự tính
của hai bà mẹ, nó thấy trong lòng lâng lâng một cảm xúc khó phân biệt,
nó mường tượng ra một quán bún gìđó của hai bà mẹ, nó sẽ giúp một tay,
rửa bát chén, nhặt rau, se giấy vấn thuốc, pha café ..v..v… nó sẽ làm bất cứ
việc gì nó có thể làm, và nó mơ sẽ kiếm được nhiều tiền để dành đi thăm
bố nó trước tiên, sau đó chị em nó có những bữa ăn đầy đủ hơn, nó không
Tháng sáu hai không một tám