Page 174 - MuDoso78
P. 174

Mũ Đỏ 78                           173
        thương cháu nên vá áo quần cho nó, bà ôm cháu mà chẩy nước mắt, nó nói
        với bà nó không muốn đi học nữa, bà ngoại khuyên nó nên nhịn nhục mà
        kiếm it chữ sau này phòng thân !...  con bé Thảo đành phải nghe lời bà cắp
        sách đến trường tiếp tục học, nó thấy ghét những bài toán đố“một viên đạn
        bắn chết bao nhiêu thằng ngụy “? cũng chỉ vì bố của nó đã bị gọi là “thằng
        ngụy “… nó dư sức làm những bài toán dễ ẹc đó nhưng nó không thèm
        làm, cô giáo gọi đó là thái độ “bất hợp tác “! Nó chẳng hiểu nhưng nó cũng
        bất cần, không làm là không làm …  tên nó đã vào sổ đen, thầy cô giáo
        cũng chỉ vì phải giữ công ăn việc làm, giữ nồi cơm của mình mà đành làm
        ngơ hoặc hùa theo ban giám hiệu toàn là người miền bắc để chèn ép những
        đứa học sinh như nó! nó thấy có nhiều đứa đã phải bỏ học, nó cũng muốn
        lắm nhưng còn sợ bà và mẹ nó buồn nên hằng ngày vẫn phải cắp sách đến
        trường mà chẳng học được gì ngoài cách học làm sao để né những trận
        xung đột vô cớ với bọn con nhà … cách mạng! mất dậy kia, nó tủi thân và
        uất ức vì không một người nào bênh vực cho nó mặc dù nó không sai!...
        đôi khi nó trốn học một mình lang thang ngoài chợ, ngoài đường hôm sau
        vào lớp bị cô giáo phạt qùy gối, chép phạt, chuyện bị qùy gối chép phạt nó
        không sợ, nhưng nó sợ nhất bị tụi con nhà “cách mạng “đón đường gây sự,
        đánh nó và xé tập vở của nó! một mình nó đã không làm gì được bọn kia,
        nhưng một lũ chúng nócòn về hùa với nhau, chúng nó bênh nhau mách
        cô giáo và đổ cho nó tội gây sự trước, đánh chúng nó trước !cô giáo cũng
        không phân biệt phải trái mà chỉ phạt mỗi một mình nó!...

        Cho đến khi giữa năm học lớp hai thì mẹ nó gặp tai nạn, đời sống của
        chị em nó cứ rơi mãi xuống tận cùng sự đau thương đói khổ!... nó tự giải
        thoát cho nó ra khỏi cái gông cùm của sự giáo dục phân biệt “ con cách
        mạng “ và “ con nhà nguỵ “ một cách dứt khoát khi con Cam rủ nóđi lượm
        mót những thứ rơi vãi ngoài bến xe, con Thảo đi theo anh em con Cam
        từ ngàyđó … nó nhanh chóng trở thành một đứa trẻ bụi đời, kinh nghiệm
        trong trường học dậy cho nó biết né tránh những đứa trẻ lang thang kiếm
        sống ở bến xe lớn hơn nó, không đụng chạm, tranh giành và nó cảm thấy
        những đứa sống lang thang bờ bụi lại không có những hành động hống
        hách, bắt nạt nó và điêu ngoa, mất dậy như những đứa …” con nhà cách
        mạng “ !... nó vui và yên tâm ngày nào cũng theo anh em con Cam đi lượm
        mót kiếm ăn, thằng Cường nhờ to con mạnh khoẻ nên nó nhanh chóng có
        được công việc xách giỏ giùm hoặc khiêng những bao khoai lang, khoai
        mì cho những người khách trên những chuyến xe đò ra bến xe lam, thằng
        Cường có sức khoẻ lại rất lễ phép hòa nhã nên được lòng mọi người, nó
        kết bạn với những đứa kiếm sống tại bến xe và đứa nào cũng qúy nó, sợ
        nó vì có khi nó còn phải phân xử những vụ xích mích của những đứa ở
        bến xe này, có một lần nó đập một thằng chẩy máu mồm máu mũi vì thằng
                        Tháng sáu hai không một tám
   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179