Page 169 - MuDoso78
P. 169

Mũ Đỏ 78                      168

        làm được những công việc chính, có khi lại trở thành ăn hại!...
        Bà Thu ngồi nghe dì Thuyên nói về thân phận ăn hại khốn khổ của mình
        thì động lòng tủi thân rơi nước mắt, dì Thuyên nhìn thấy những giọt nước
        mắt lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy của chị thì dì cũng đau lòng, dì cầm
        bàn tay của bà Thu áp vào hai bàn tay mình mà nói:
        -      Đừng khóc!... chị biết tánh em hay nói thẳng, em muốn nói là …
        có những lúc thấy chị và tụi nhỏ cực khổ quá, em muốn bỏ chút vốn dành
        dụm được của em ra cho chị buôn bán gì đó mà sống nuôi con, nhưng rồi
        em nghĩ kỹ lại, vốn của em thì chẳng có bao nhiêu! bỏ ra để kiếm sống qua
        ngày thì cũng phải chạy tất tả ngược xuôi mới mong có ăn, chứ nó đâu có
        nằm im rồi sanh lời cho mình mà ngược lại nó còn hao mòn mất đi … đến
        lúc đó đâu còn gì để mà sống nữa ?!...  tới lúc này thì…
        Bà Thu đã hiểu được tấm lòng dì Thuyên qua những lời nói của dì, bà bóp
        mạnh bàn tay dì Thuyên và nói trong sự cảm động đến nghẹn lời :
        -      chị cám ơn tấm lòng của em dành cho chị!... thật sự chị không biết
        phải nói gì, làm gì để giúp cho em khi em bị mất việc làm … em bị cho
        nghỉ việc, má và chị cũng đều bị bất ngờ và hụt hẫng! gia đình mình lại
        một lần nữa … xuống cấp!... cứ từ từ mà xuống đến tận bùn đen đất đỏ,
        dù sao em còn đi làm thì họ còn chừa gia đình mình ra, vì em là công nhân
        viên nhà nước, cũng có tí máu mặt, nhưng bây giờ thì hết rồi. chị đang lo
        họ lại đến bắt mình đì kinh tế mới nữ!...
        -      Em không nghĩ vậy đâu … chị xem … dân kinh tế mới kéo nhau
        về đầy trong thành phố, nhưng cái khổ nạn của họ là bi chinh quyền địa
        phương cướp mất nhà cửa rồi nên họ ở lền khên trên các vỉa hè Sàigòn,
        chỗ nào có thể dựng tấm bạt lên che nắng, đụt mưa là họ tấp vô làm chỗ
        ở, nồi niêu soong chảo, áo quần rách tả tơi, cũ bẩn giăng mắc đầy khắp
        mọi chỗ!... gầm cầu, bến xe … Sàigòn xưa không còn nữa mà con người
        thì … tang thương khốn khổ không còn chỗ nói! người của Sàigòn xưa đã
        biến thành những kẻăn mày …. Đó là chính sách của nhà cầm quyền cộng
        sản miền bắc dành cho dân miền nam đó chịđã hiểu chưa!... dân ngoài bắc
        tràn vào đây đông vô số kể, nhưng dân miền nam cũng không muốn mất
        Sàigòn sau những tháng ngày lao động khổ sai ở những vùng rừng núi
        hoang vu chướng khí đó, bịnh tật, chết người cũng nhiều, họ đã tìm cách
        quay trở về và bị cướp mất nơi ăn chốn ở nên họ ra ngoài đường ở, gầm
        cầu, bến xe tìm chỗ dung thân, dù sao Sàigòn cũng là nơi họ đã được sinh
        ra hay là được lớn lên … họ không muốn mất đi … cái nhà nước cộng sản
        này còn đang điên đầu vì những chuyện phải dọn dẹp, bắt bớ những người
        này mang đi nơi khác nên bọn chính quyền này cũng chưa có hành động
        gì tiếp theo đâu …

        Bà Thu ngồi nghe dì Thuyên phân tích những chuyện xẩy ra trong xã hội
                        Tháng sáu hai không một tám
   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174