Page 166 - MuDoso78
P. 166

Mũ Đỏ 78                           165
        -      Chị Thu nói cho con biết, chị ấy khóc, muốn chết cho xong đời
        … nhưng con cũng khuyên chị, con khuyên chị Thu như đang khuyên con
        vậy má … con cũng nhiều lúc muốn chết cho rồi má ơi … sống chi thời
        buổi này con người mà còn thua con vật!...
        Bà ngoại bây giờ đã hiểu nhiều hơn về tâm sự đầy vơi của dì Thuyên và
        ngay cả má con Thảo nữa!... bà ăn cho hết bát cơm rồi nói với dì Thuyên:
        -      Bây đòi đi chết … bây chết rồi bầy nhỏ ra sao? cái thân già của má
        thì cũng chẳng cần thiết phải lo nữa! nhưng … bây cứ nghĩ đi … còn mấy
        đứa nhỏ, bọn chúng trông cậy vào ai đây? hả ?!...tao bây giờ đâu còn sức
        mà lo gì được cho tụi nó …  toàn nghĩ chuyện ba láp!...
        Dì Thuyên lặng thinh ăn cho hết chén cơm, xong thu dọn ra sàn nước rửa
        bát chén, dì gặp con Bích và con bé Mai cũng đem chén bát ra sàn nước,
        con Bích thấy dì Thuyên bưng chén bát ra nó nhanh nhẩu nói:
        -      Dì để đó con rửa cho dì …
        Dì Thuyên nhìn con Bích mà trong lòng thấy xao xuyến, con bé thật lễ
        phép và biết nghĩ đến người khác là điều ít thấy ở những đứa trẻ bằng tuổi
        nó, dì nghĩ, bà chị của dì thật là có phước, ông trời không bất công, thời
        buổi nghèo khổ, khó khăn như chưa bao giờ xẩy ra trong miền Nam như
        bây giờ mà bà Thu dám nhận nuôi thêm một đứa con thì thật là hiếm có!
        bỗng nhiên dì cũng muốn nuôi một đứa con cho đỡ quạnh hiu, đỡ nhớ hai
        thằng con đã mất tích mấy năm nay cùng với dượng Thuyên … dì đưa mấy
        cái chén cho con Bích và hỏi nó:
        -      Má con đang làm gì hả Bích?
        -      Dạ … má con vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi uống nước trong
        nhàđó dì!
        -      ừ để dì vào thăm má con chút!
        -      Dạ …

        Cả hai đứa, con Bích và con Mai đều nhìn theo dì Thuyên, mặc dù thỉnh
        thoảng dì Thuyên cũng vẫn qua tìm mẹ nó nhưng hôm nay có vẻ khác với
        những lần trước, hình như có gì đó quan trọng hơn! cả hai đứa lại nhìn
        nhau rồi chúng cắm cúi rửa sạch những cái bát ăn cơm. Dì Thuyên bước
        vào căn nhà nhỏ của mẹ con bà Thu, dì đứng nhìn quanh trong khi bà Thu
        chỉ lên cái sập gỗ duy nhất trong căn phòng chật chội này, vừa là nơi để bà
        cắt may, sửa áo quần, vừa là chỗ mẹ con bà ăn cơm, mà cũng vừa là chỗ
        ngủ của bà:
        -      Ngồi đi Thuyên!... thằng Hòa đi rót nước cho dì con …
        -      Dạ để con … má!
        Con Thảo đang lau cho sạch những vết bẩn trên sập gỗ sau bữa cơm tối,
        nótrả lời bà Thu rồi vội chạy đi lấy nước uống cho dì Thuyên, trong khi
        thằng Hòa chuẩn bị lấy sách vở để mẹ nó dậy học buổi tối, bà Thu cất tiếng
                        Tháng sáu hai không một tám
   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171