Page 163 - MuDoso78
P. 163

Mũ Đỏ 78                      162

        tế mới, nhưng hoàn toàn vô ích!...  nỗi buồn cũng không vơi theo năm
        tháng, hầu như không bao giờ thấy dì cười, không bao giờ thấy dì nói
        chuyện nhiều với bất cứ ai, ngay cả với bà Thu là chị ruột của dì, chỉ có
        bà ngoại thỉnh thoảng trao đổi nhau dăm ba câu cần thiết, vì vậy bàngoại
        cũng buồn nên hay qua bên chái nhà với lũ cháu ngoại con của bà Thu cho
        đỡ buồn, có khi bà ngoại gọi con bé Mai và thằng Hòa sang ngủ với bà, ba
        bà cháu cùng ăn chung cái bánh đa, gói đậu phụng luộc v..v… đó là nguồn
        vui tuổi già cùa bà ngoại …

        Kể từ năm 1978 đến bây giờđã gần bốn năm, dì Thuyên sống âm thầm bên
        bà ngoại, đêm nào ngoạicũng tụng kinh và dì cũng ngồi một bên tụng theo
        bà ngoại, hai mẹ con cùng một tâm trạng cầu sự bình an cho ba cha con
        dượng Thuyên, dì thường âm thầm cầu xin dượng và các con nếu đã chết
        thì hẵy hiển linh cho dì biết để dì xin cầu siêu độ vong linh cho cả ba cha
        con, nhưng không thấy một dấu hiệu linh thiêng nào cho biết họ đã chết
        nên dì cứ khắc khoải trong lòng, nhiều lúc dì muốn xin bà ngoại xấp nhỏ
        cho dì lập đàn cầu siêu cho cả ba cha con dương Thuyên nhưng bà ngoại
        nhất định cản, vì ngoại vẫn nghĩ họ chưa chết !... ngoại nói với dì :
        -      con đợi bao giờ má chết thì cầu siêu luôn một lần, bây giờ tao chưa
        chết thì tao nghĩ chúng nó cũng chưa chết đâu !
        -      má nói vậy thì con nghe vậy, chứ con hỏi má, chưa chết thì phải
        liên lạc về cho con biết chứ, đã ba, bốn năm nay rồi, không có một chút tin
        tức nào, má nói làm sao con không lo ?... nếu như ảnh còn sống mà không
        muốn liên lạc với con thì cũng phải để cho mấy đứa nhỏ liên lạc vế cho
        con biết chứ, ảnh đâu phải con người bất nhân, bất nghĩa như vậy đâu má
        !.... con nghi ảnh với hai thằng nhỏ chết mất rồi máơi !...
        nói xong dì Thuyên khóc rưng rức khiến cho bà ngoại mủi lòng cũng chẩy
        nước mắt, bà dõi đôi mắt già nhìn ra ngoài cửa màước được nhìn thấy con
        rể và hai thằng cháu đang rảo bước vào nhà, bà ngoại bưng ly nước uống
        hết phân nửa rồi bước đến trước bàn thờông bà cố thắp mấy nén nhang
        miệng lầm bầm khấn vái cầu xin cho con cháu của bà còn sống ót ởđâu
        đóđược bình yên để có ngày xum họp!... dì Thuyên bỏ vào phòng ngồi
        trên giường nhìn qua cửa sổ, căn phòng lạnh ngắt, vắng tanh! giường gối,
        chăn chiếu còn đây, bao nhiêu ân ái, bao nhiêu kỷ niệm cũng ở nơi đây!...
        hai đứa con lần lượt ra đời cũng nằm trên chiếc giường này khóc oe oe!
        Dì Thuyên úp mặt trên chiếc gối của chồng nước mắt thắm ướt mặt gối, dì
        thổn thức rồi oán trách dượng sao nỡ bỏ lại dì sống khốn khổ như thế này!
        rồi dì lại tự trách mình tham công tiếc việc không chịu nghe lời dượng nghỉ
        làm ở nhà vài ba hôm thì nay cũng đã vợ chồng con cái sống chết có nhau
        … đâu có gặp cảnh cô đơn, thương chồng nhớ con khắc khoải đếm từng
        ngày như thế này! niềm hy vọng chồng con quay trở về sống với mình như
                        Tháng sáu hai không một tám
   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168