Page 159 - MuDoso78
P. 159
Mũ Đỏ 78 158
bước chân đi khập khễnh, trong lòng bà cũng khập khễnh những nỗi suy
tư, những lo toan chồng chất, cơm gạo hàng ngày cho con cái, thăm nuôi
người chồng cũng đành thôi không nghĩ tới hình như cả năm rồi,mà hình
như đã lâu hơn nữa !!... có điều may mắn là ông Thu bị nhốt ở trong miền
Nam, nếu ông cũng bị đưa ra ngoài Bắc thì thật là vô phương thăm nuôi,
nhưng Bùi Gia Mập, thì cũng diệu vợi xa xôi quá rồi … mỗi lần đi thăm
ông thật là đã khó khăn vô cùng cho những người bình thường, huống gì
bà như kẻ tật nguyền!... mang bầy con theo là một vấn đề không dễ, thay
vì trông nom chúng nó thì bà lại phải nhờ cả vào những đứa con, những
mang vác nhọc nhằn bà trút cả lên ba đứa nhỏ, bà cũng còn có phước nên
trời cho bà con bé Bích, nó vào nhà bà cùng chia sẻ đắng cay, nghèo khổ
với mẹ con bà, bà thương và qúi nó như những đứa con của bà, năm mẹ
con sống với nhau, thêm một miệng ăn thời buổi khó khăn này thật là rất
khó khăn và nan giải, nhưng nó cũng góp công sức của nó giúp đỡ cho bà
rất nhiều, mới hơn mười tuổi nhưng nó cũng biết lo toan nhiều thứ do con
Thảo dậy cho nó, và nó rất ngoan, cả bốn chị em chúng nó vào khuôn
khổ, nề nếp trong gia đình, yêu thương nhau, giúp đỡ nhau … đó chính là
phước đức của bà, là nguồn hạnh phúc hiếm hoi trong đời bà!... bằng mọi
cách bà không thể để cho chia lìa, tan nát … bằng mọi cách phải giữ lấy
cuộc sống an toàn cho các con để chờ ngày bố chúng nó được thả về; cả
gia đình được đoàn tụ!...Ôi!... cái ước vọng nhỏ bé khát khao bình thường
đó nhưng không biết đến bao giờ mới cóđược?! ………………………….
DìThuyên bị cho nghỉ việc!.một tin buồn cho cả gia đình, bà ngoại
lúc nào cũng sẵn sàng chẩy nước mắt, tuổi già ngày càng chồng chất, bà
hầu như không còn sức chịu đựng những đổi thay khắc nghiệt trong đời
sống đầy những bất trắc, đảo điên, dì Thuyên bị nghỉ việc, không còn thỉnh
thoảng được mua vài con cá ươn, vài miếng thịt heo mỡ nhiều hơn nạc,
đem về bồi dưỡng cho bà ngoại, bà lụi hụi nấu nướng một mình xong lại
dấm dúi đem qua cho mấy đứa cháu, ngồi nhìn các cháu của bà sung sướng
với miếng ăn hiếm hoi một cách thèm thuồng mà sót dạ! dì Thuyên nghỉ
việc, bà ngoại chỉ nghĩ ngay đến những miếng ăn tồi tàn được mua đột
xuất của công nhân viên nhà nước không còn nữa, các cháu bà sẽ bị thiệt
thòi mất miếng ăn ! bà kêu khổ trong lòng, dì Thuyên thì khác, dì ít nói,
cuộc sống của dì khép kín từ ngày chú Thuyên đem hai đứa con trai đi vượt
biên trong khi dì đi làm chưa về, bà ngoại thì nghĩ chú đem hai đứa con về
thăm ông bà nội nên cũng không hỏi, vì sợ bị lộ nên chú Thuyên đành chỉ
mang con đi gấp, dì Thuyên về đến nhà không thấy chồng con đâu thì đã
nghe bà ngoại nói :
- Cha con chúng nó đi về bên nội rồi !
Dì Thuyên hơi biến sắc vội hỏi lại:
Tháng sáu hai không một tám