Page 155 - MuDoso78
P. 155
Mũ Đỏ 78 154
- bây giờ má tính như vầy; Bích ở nhà với má thì cũng được nhưng
bé Mai và cu Hòa vẫn đi học như cũ, mùa hè thì má sẽ dậy các con học
thêm ngoại ngữ, Mai và Hòa phải đi học để sau này vào đại học còn có
tương lai …nghe không các con!
Thảo đang gắp thức ăn nghe mẹ nói cho các em vào đại học, Thảo nhìn
bà Thu không chớp mắt, nó ngạc nhiên vì mẹ nó chẳng nghe được những
thông tin của cái nhà nước này, họ đâu có cho con nhà Ngụy học lên tới
đại học!! ngay cả đang học các lớp tiểu học như chị em của nó đây mà còn
gặp phải những sự việc không công bằng đã xẩy ra, những chuyện ngăn
cản bước tiến trong sự học của những đúa trẻ có bố là tù cải tạo như chi
em nó, các thầy cô giáo dù muốn dù không cũng phải làm theo lệnh truyền
mà đối xử với những thân phận nhỏ nhoi nhưng đã sớm trở thành tội đồ
trong cái xã hội chủ nghĩa cộng sản như thế này thì làm saomà các em của
nó có hy vọng? chỉ là ảo vọng thôi !!!... nó đặt đôi đũa xuống nhỏ nhẹ nói:
- Má … con không nghĩ các em con vô được đại học đâu! má muốn
cho tụi nó đi học để cho có chữ thì cũng không chắc gì qua khỏi được hết
bậc trung học đâu, má coi đi! thằng Hòa mới có hết lớp một thôi, mà cái bà
cô giáo của nó đã có thái độ như thứ … lưu manh… vậy rồi! con biết mấy
đứa em con không học được đâu má!...
Mấy đứa bé nghe chị nó nói rõ những sự đối xử bất công ở trường lớp cho
mẹ nghe, cả sáu con mắt cùng hướng về bà Thu chờđợi!
- Con… sao … dùng những từ ngữ như vậy mà nói về một cô giáo
thì không đúng lắm đâu con!...
Bà Thu khó chịu nhăn mặt trách Thảo đã dùng những lời lẽ không đẹp để
áp đặt lên thầy cô giáo là những thành phần phải được tôn trọng! Bà vừa
giận vừa khó chịu lại vừa thương con, từ khi nó mới tám tuổi đầu nó đã
sớm lăn vào một cái xã hội bát nháo đầy nguy hiểm tìm kiếm miếng ăn
trong môi trường của những kẻ lưu manh, móc túi, ăn cắp, cướp giựt, lừa
đảo để giúp mẹ nuôi em trong khi chân bà còn đang bó bột nằm một chỗ
chuyện gì cũng phải nhờ bà ngoại sắp nhỏ nên bà cũng đã hoảng hồn vì
chẳng biết bằng cách nào mà con Thảo đã một mình đi kiếm sống ngoài
bến xe, bà chỉ nghĩ có lẽ không có người săn sóc, trông nom dậy bảo nên
con bé lêu lổng đi chơi đàn đúm trẻ con trong xóm mà thôi !! thật sự bà
không thể ngờ nó đã một tay giúp đỡ bà rất nhiều và bà cũng mặc nhiên
chấp nhận vì bà cũng đã tìm mọi cách để lo cho cuộc sống của các con, bà
không muốn con Thảo lang thang lêu lổng ngoài đường nhưng cuối cùng
bà cũng đành bó tay…. Ôi!... đủ thứ tội tình, nó học được đủ thứ mánh
qué của bọn lưu manh ngoài bến xe, con bé biến đổi một cách mau lẹ và
khác thường khiến bà đã phải ngăn chặn, răn đe, dậy bảo từng li từng tí,
vậy mà lâu lâu bà cũng vẫn bắt gặp con Thảo chửi thề, nó chửi thề một
Tháng sáu hai không một tám