Page 156 - MuDoso78
P. 156
Mũ Đỏ 78 155
cách rất thành thạo và đánh lộn nữa, những lúc như vậy nó rất hung dữ dù
nó không bao giờăn cắp hay làm những việc bất lương, nhưng bấy nhiêu
cũng đã đủ cho bà đau khổ lắm rồi, còn đâu đứa con gái dễ thương, lém
lỉnh vui tươi ngày nào!... năm nay nó mới mười ba tuổi, thân hình nó vẫn
choát cheo nhỏ bé nhưng đầu óc nó đã già câng! thuở bà bằng tuổi của nó,
bà vẫn còn chơi nhẩy dây, trốn tìm, nhõng nhẽo với mẹ, bà đâu có khôn
được như nó? sự suy nghĩ của nó phải là của một đứa lớn hơn nó năm, bẩy
tuổi, hoặc cả đến chục tuổi, nó tốt bụng nhưng rất nóng tánh, giống hệt ba
của nó! Nhưng cái khôn của nó lại không phải là sự thông minh trong sách
vở, trường học, mà là cái khôn lanh, đáo để ngoài đường phố, đặc biệt đầu
đường, xó chợ! Do đâu mà con bà lại trở thành một đứa trẻ khốn khổ như
thế? sự suy nghĩ khiến cho đầu óc bà hoang mang, bà phải cố trấn tĩnh để
tìm ra được giải pháp nào khả dĩ tốt hơn trong hoàn cảnh hiện tại của các
con bà!... nhưng thật là bế tắc!... thật là khốn khổ khi trên trán mấy đứa
con của bà đã bịđóng dấu …” con nhà Nguỵ”!... to tướng!... rõ ràng!không
trốn được!!!....
Buổi tối bà không sao ngủ được, bà trằn trọc thao thức mãi cũng chỉ thấy
được một lối thoát duy nhất, tốt đẹp nhất! cái ngõ ngách luồn lọt đó là phải
có thật nhiều tiền, thật nhiều tiền để lót đường cho các con bà bước đi từ
bây giờ cho đến khi ra khỏi trường đại học với mảnh bằng trong tay!... bà
suy nghĩ rồi bật cười thành tiếng trong đêm…tiếng cười khô khốc, mỉa
mai, cay đắng; bà lẩm bẩm một mình …” phải có tiền muôn bạc vạn! cả ba
đứa nhỏ đi học! tiền ở đâu mà rải ra bây giờ? Mà nếu có đi chăng nữa, thì
khi cầm mảnh bằng rồi có xin được việc hay không? hay là lại “con nhà
Ngụy”chẳng được đi làm!... bà thở dài cảm thấy bất lực, chẳng lẽ buông
xuôi tất cả?! cuối cùng bà cũng phải tự quyết định bằng mọi cách cố gắng
cho các con được cắp sách đến trường, dùđúng hay sai thì cũng phải thử
thách một phen!
Sáng sớm hôm sau, con Thảo trốn mẹ đi bán hàng ngoài chợ... hôm nay bà
Phúc bỏ thêm cho nó dăm bó rau, nó bưng cái mẹt đựng đủ thứ hành ngò,
tiêu, tỏi, ớt và dăm bó rau cải đi một vòng chợ nó bán không hết nên nó tìm
đường đi vào trong những con ngõ nhỏ rao bán cho những người không
ra chợ, nó cũng biết cách tăng gíá tiền từng món và năn nỉ người ta mua
thêm những món khác cho mau hết hàng xong mang tiền vốn lại trả cho bà
chủ được bà khen giỏi buôn bán, bà Phúc, là một bà cụ gìa khoảng hơn sáu
mươi tuổi mà trông như đã ngoài bẩy mươi với mái tóc bạc xác xơ, người
gầy yếu hom hem đến tội nghiệp, bà có gánh hàng rau và những gói tiêu
bằng những mảnh giấy báo cũ cùng với những dúm hành tỏi ớt bầy trên
một cái mẹt đan bằng tre bên cạnh một thúng rau muống, một thúng rau
Tháng sáu hai không một tám