Page 154 - MuDoso78
P. 154
Mũ Đỏ 78 153
cứ nói ra má sẽ lo cho con! hay là con về ở với chú thím Kiên, chú thím
sẽ lo cho con mà con không sợ bị chèn ép vì chú Kiên không phải là tù cải
tạo …con chịu không?
Bích hoảng hồn khi bà Thu bảo sẽ cho nó về ở với chú thím Kiên! nó mở
to đôi mắt, miệng há ra kinh ngạc và lo sợ, nó chạy mau đến ngồi xuống
ôm chân mẹ nuôi, mắt vẫn ngước nhìn, miệng vừa nói vừa thở:
- Không!... không … má ơi… con không đi đâu hết, con ở đây với
má, con xin má đừng đuổi con đi, con không muốn đi học vì con không
muốn nghe những người khác nói động đến ba, con thương ba … nếu đi
học, có ngày con sẽ đánh lộn với bọn nó vì không chịu được những câu
mất dậy của bọn nó!
- Ô… thật vậy sao? tội nghiệp các con tôi … không phải là cô giáo
nói ra câu đó à? Nhưng là những đứa nào? sao con không cho cô giáo biết?
- Má! … cô giáo mà còn nói những câu đó thì còn mách ai chứ !?...
Thảo vừa bưng mâm cơm vô nhà vừa nói với mẹ, đặt mâm cơm trên xập
gỗ cắt vải của mẹ và cũng là chỗ ngủ của bà vì bà thường ngồi khâu vá đến
khuya nên chiếc ghế bố dành cho thằng Hòa ngủ một mình, Thảo gọi em:
- mấy đứa đi lấy chén đũa giùm chị để ăn cơm mau đi!
hai đứa nhỏ bước xuống đất theo chân con Bích đi lấy chén bát nơi chiếc
rổ đặt trên nắp lu nước trong khi Thảo nói với mẹ:
- má chưa già như bà ngoại mà đã lẩm cẩm rồi, má tưởng như hồi
trước hay sao chứ? Má coi … tại sao con không đi tới trường ? con đã
gặp cảnh này rồi, chẳng phải bây giờ mới xẩy ra mà từ khi con còn đi học
những ngày ba đã đi tù, con chán, theo mấy đứa trong xóm ra bến xe kiếm
sống gặp mấy đứa bụi đời lang thang ngoài đó cũng có đứa giống như con,
cũng bị thầy cô và tụi học chung lớp chế nhạo, phân biệt, bọn khốn kiếp đó
toàn là tụi con cán bộ và con của thầy cô giáo ngoài miền bắc vô không hà
… biểu sao mà học được !? con cũng đánh lộn mấy lần mà con không cho
má hay thôi, họ đòi đuổi con, con nghỉ luôn không cần đợi tới khi bị đuổi!
… con biết mấy đứa em con thế nào cũng gặp cảnh này, con tưởng là mấy
năm rồi thì họ cũng chấm dứt hay là đỡ hơn nhưng không ngờ họ vẫn còn
như vậy, mà họ còn làm quá hơn nữa!...
Bà Thu bàng hoàng lặng người ngồi nghe những lời đứa con gái đang trút
hết tâm sự như trút những uẩn ức đè ép tâm hồn nó từ bấy lâu nay mà nó
giữ kín trong lòng… bà Thu ngồi lặng thinh nghe con nói như nó đang trút
cơn giận ra ngoài, bà cứ để cho nó nói cho hả cơn giận, một lúc lâu bà nói
với Thảo:
- má không nghĩ tới những chuyện như thế này, sao lại có thể như
thế được!? khổ cho các con tôi rồi!
Bà Thu vừa than vừa suy nghĩ đến sự học và tương lai của các con bà …
ngồi vào mâm cơm bà tìm lời khuyên nhủ các con:
Tháng sáu hai không một tám