Page 149 - MuDoso78
P. 149
Mũ Đỏ 78 148
cũng được, cho anh gặp em và các con là điều anh mong nhất!...
- anh đừng lo … em sẽ làm được ….
Ông Thu cúi nhìn các con rồi lặng lẽ bước ra theo tiếng gọi của người
cán bộ đang hối thúc ngoài cửa, những đứa bé không rời ông Thu, đứa
túm áo đứa níu tay, bà Thu cũng cố bước theo ông ra đến ngoài hiên nhà
thăm nuôi, tại chỗ này tất cả những người đi thăm nuôi đều phải dừng lại,
cái cổng trại giam chỉ dành cho những người tù cải tạo bước vào, những
người đàn bà không cầm được nước mắt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi
mà ánh mắt vẫn dõi theo cho đến khi những người tù đi khuất sau những
dẫy nhà như những nấm mồ chôn kín cuộc đời họ… những người đàn bà
đi thăm nuôi tù cải tạo bây giờ mới quay vào thu vén đồ đạc để trở về, chỉ
15 phút thăm nuôi mà đã phải chắt chiu từng đồng, dành dụm từng ngày
trải thân giãi nắng dầm mưa trong hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, vô cùng
gian khổmới có được!... họ ra về với tâm trạng bâng khuâng, tiếc nuối,
thương nhớ, lòng đau như dao cắt… chân bước đi nhưng đầu vẫn quay lại
tìm kiếm người thân, những giọt nước mắt tuôn rơi không cần dấu diếm
cán bộ!hôm nay ngoài cổng nhà thăm nuôi có hai chiếc xe bò cùng với hai
người đánh xe bò và mấy người bộ đội đang đứng đợi họ, một người bộ
đội nói:
- các bà chia nhau lên ngồi trên hai chiếc xe bò này chúng tôi chở
cho ra ngoài mà đón xe đò, đi từ bây giờ đến chiều tối mới ra tới nơi đấy!
Mọi người mừng không còn gì bằng, hết lời cảm ơn và cùng chia nhau leo
nên hai chiếc xe bò quá giang ra ngoài bìa rừng để đón xe về … Trời bỗng
chuyển mưa, mây đen kéo đến che kín bầu trời ảm đạm,tất cả đều vội vã
lên đường,những tấm nylon choàng vội lên để che mưa cho những con
người khốn khổ!... con đường trở ra nhẹ nhàng thân xác vì không còn phải
mang vác gì nữa, tất cả đã để lại cho người tù cải tạo để duy trì sự sinh tồn
với cái án tù không có ngày trở về mái nhà xưa!... nhưng tâm hồn đoàn
người đi thăm nuôi tù lại nặng trĩu những nỗi niềm đau thương, chua sót
không tả được !... hai chiếc xe bò lầm lũi chở những con người khốn khổ
đội cơn giông bão xuyên rừng mà đi không monggì kịp chuyến xe cuối
cùng đưa họ về thành phố ……
Thấm thoát con bé Bích đã ở với gia đình của con Thảo gần hai năm rồi,
cũng đã được đi thăm bố của Thảo hai lần và nó cũng đã gọi ông bằng bố
với tất cả chân tình, nó cảm thấy sung sướng biết bao khi gặp được bố của
con Thảo mà bây giờ nó cũng nghiễm nhiên trở thành một trong những
đứa con của ông!nó biết rằng ông đang bịở tù và không biết ngày nào thì
mới được về ?!... nó thắc mắc và ngạc nhiên là tại sao ông lại bị ở tù? tại
sao lại không được về? nhưng nó không dám hỏi mà chỉ nghĩ ở trong đầu
quanh quẩn nhưng không có câu trả lời!... khi về nó cũng như mọi người
Tháng sáu hai không một tám