Page 144 - MuDoso78
P. 144
Mũ Đỏ 78 143
- Đừng sợ! ba hiền lắm, ba thương Thảo lắm … ba cũng sẽ thương
Bích như Thảo mà …
- Thôi!đứng dậy đi các con ơi, nhanh không sẽ bị trễđó nghe!
Tiếng bà Thu lại hối thúc các con tiếp tục lên đường, con bé Bích được con
Thảo khuyến khích nên nó cũng thấy vui và hy vọng vẫn được ở chung
một nhà với gia đình con Thảo! trong thâm tâm nó lúc nào cũng vẫn ám
ảnh một nỗi sợ bị đuổi ra khỏi nhà phải sống ở ngoài đường, nhưng bây giờ
nghe con Thảo nói như vậy, nó rất mừng và hăng hái đứng dậy xách hai cái
bị cói đi nhanh hơn, năm mẹ con vừa đi vừa nghỉ,con đường như dài thêm
ra vì mệt, vìđói, mấy mẹ con lại ngồi nghỉbên một gốc cây to lấy bánh mì
và nước ra ăn uống xong con Thảo kiếm được hai cành cây ở dọc đường
làm đòn gánh, nó lòn hai cái bị cói vào một cành cây và hai cái giỏ nhựa
vào một cành cây khác để hai chị em nó đứa trước đứa sau cùng khiêng
bốn cái giỏ một cách dễ dàng hơn, tuy nhiên sắc mặt của chúng từ đỏ hồng
vì nắng nóng chuyển sang tái xanh vì mệt nhưng bà Thu vẫn không ngừng
hối thúc các con đi cho nhanh vì không thể ngủ đêm giữa rừng được, con
Thảo đã từng đi thăm bố nó nên nó biết phải cố gắng đến nơi trước khi trời
tắt nắng … bỗng có tiếng bánh xe bò kêu “ lọc cọc … lọc lọc …” từ phía
sau cả năm mẹ con cùng quay lại nhìn một chiếc xe bò chở củi đang từ từ
đi đến gần họ, ngồi trên xe là một người bộ đội và một người hình như là
một người tù đánh xe bò, bà Thu mừng thầm đánh bạo đón xe xin cho các
con quá giang vào chỗ thăm nuôi, rất may chiếc xe bò chở củi cũng đang
đi vào trại cải tạo họ cho mấy đứa nhỏ ngồi bám phía sau, mấy đứa bé
mừng rỡ tíu tít tìm cách leo lên chiếc xe bò chất đầy củi, con Thảo vác hết
mấy cái giỏ xách, bị cói chất lên đống củi vì không đủ chỗ nên con Thảo
nhường chỗ cho mẹ còn nó đứng bám trên càng xe, thỉnh thoảng nhẩy
xuống đi bộ theo lúc này nó không còn phải vác nặng nên nó cũng không
thấy mệt nhiều! Con đường dài hun hút cũng đã thu ngắn lại sau một khúc
quẹo vào một con đường mòn nhỏ, hai bên chằng chịt đầy những bóng cây
to mặc dù những cành cây thỉnh thoảng đâm chọc vào người nhưng bọn
trẻ con cũng không thấy khó chịu mà ngược lại chúng rất thích thú vì được
ngồi trên chiếc xe bò nghễu nghện lạ lùng và nhất là không còn phải đi bộ
trên con đường rừng gập ghềnh gai góc nữa … phía trước xa xa ẩn hiện
những nóc nhà gỗ lợp tôn dành cho gia đình thăm nuôi được gặp người tù
! chị em con Thảo đã hai lần thăm gặp ba chúng nó ở căn nhà đó nên cùng
reo lên vui sướng, chỉ riêng mình con Bích là không biết, nghe tiếng reo
vui của mấy đứa kia bỗng dưng tim nó đập mạnh, nửa vui theo chị em con
Thảo, nửa lo sợ bâng quơ!...
Cuối cùng khi mặt trời đã tắt nắng trên ngọn cây cả năm mẹ con cũng
Tháng sáu hai không một tám