Page 142 - MuDoso78
P. 142

Mũ Đỏ 78                           141
        trải qua những trận đánh nhau giành mối ở ngoài bến xe còn kinh khiếp
        hơn những câu chửi thề nhiều lắm !!... cái thuở hoàng kim cũanhững từ
        ngữ: mơ mộng, thơ ngây, lãng mạn …. hầu như tuổi trẻ ngày nay không hề
        biết đến, không còn ai nhớ đến, thậm chí đã như biến mất ngay cả trong tự
        điển!... tuổi thơ của những đứa trẻ đồng tuổi và cùng hoàn cảnh với nhau
        trong xã hội này, trong sự đổi đời nghiệt ngã này là phải đối diện với sự
        thất học, thay vì đến trường thì chúng phải lang thang kiếm sống ở đầu
        đường, xó chợ … mò mẫm dưới những lòng sông đen ngòm, bẩn thỉu hôi
        thối đểtìm kiếm những vật thải dưới sông, bới móc trong những đống rác
        cao nghệu, bốc mùi hôi nồng nặc với những bầy ruồi nhặng vây quanh,
        tranh nhau mót, lượm những thức ăn thừa cùng với lũ chó hoang gầy ốm
        lòi xương và bầy chuột cống ghẻ lở hôi tanh  … tuổi thơ của những đứa
        trẻ ngày hôm nay phải hứng chịu đầy những sự bất hạnh, khốn khổ ! cuộc
        sống trong thời bình mà quá vất vả, khó khăn khiến hầu hết những gia đình
        thuộc thành phần trung lưu trong xã hội cũ đều bị tai ương, hoạn nạn lâm
        đầu bất chợt thường xẩy ra và rất dễ dàng bị tống vào những trại giam mà
        người nhà không được biết, cuộc sống của hầu hết người dân miền nam
        bị phong tỏa, không công ăn việc làm, nhà cửa thì bị tịch thu, tài sản bị
        kiểm kê, không đi kinh tế mới thì cũng phải sống cảnh đầu đường xó chợ,
        công an rượt bắt !... một xã hội đảo lộn khôn lường, dân đói quá nên trộm
        cướp nổi lên khắp nơi, điều tệ hại nhất làcán bộ cộng sản cướp của dân
        để thêm giầu, dân cướp của nhau đểđược sống còn !!!... cơn khủng hoảng
        này chỉ thấy gia tăng, không thấy giảm!... bầu không khíở khắp mọi nơi
        nhưđông đặc một mầu xám của những lo sợ, nghi ngờ lẫn nhau, cách đối
        xử gần như mất hết sự thân thiện, miếng ăn là lý do duy nhất để người nọ
        trốn lánh người kia, không ai muốn mời người thân của mình một bát cơm
        độn khoai trong thời buổi được gọi là hoà bình…“Thống Nhất “đất nước,
        không còn chiến tranh …  người dân không còn nghe bom rơi đạn nổ mà
        chỉ còn nghe ra rả suốt từ mờsáng cho đến tận nửa đêm những thông báo,
        những tin tức bắt được bọn phản động nơi này hay nơi khác mà chẳng biết
        có thật hay chỉ là những đìều ngụy tạo để hù dọa người dân? những giọng
        nói the thé khó nghe mà lại  đầy đặc sự khủng bố, dọa nạt, và nhất là tai
        phải nghe ra rả những bài hát ca ngợi Hồ chí Minh, suy tôn ông ta là cha
        già dân tộc, là một vị anh hùng lừng danh thế giới vì đã đánh thắng giặc
        Pháp và Mỹ là hai tên đế quốc đầu sỏ! cũng như sự chiến thắng chiếm
        được cả miền Nam trong sự hồ hởi của toàn dân quân miền Bắc !!... có cô
        ca sĩ được phong làđại danh ca của miền bắc với giọng hát mà người miền
        Nam chẳng hiểu được là cô ta đang hát hay đang “hú’’? ngay cả những
        người già miền bắc di cư năm 1954 cũng ngẩn người không hiểu được
        một từ ngữ nào trong tiếng hát của cô ca sĩ lừng danh Tô Lan Phương
        ?!... người miền Nam đang trong thời kỳ bị tra tấn toàn diện! bà Thu cũng
                        Tháng sáu hai không một tám
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147