Page 147 - MuDoso78
P. 147
Mũ Đỏ 78 146
chuyện với nhau cũng không được nói những điều cấm của trại tù !...
Ông Thu nhìn mấy đứa con miệng cười gượng gạo muốn khóc, ông nhận
ra thằng Hòa đã lớn hơn chút ít, con Mai cũng thế, con Thảo thì đen đủi,
nó nhìn ông đôi mắt nó nói lên tất cả những gian khổ của cuộc sống hiền
lương đối đầu với những phong ba của một cuộc đổi đời rất ác liệt!... nó
tỏ ra lanh lẹ một cách bất thường khiến ông cảm giác như muối sát trong
lòng, các con ông … chỉ một thời gian nữa thôi, một thời gian rất ngắn
trong bối cảnh xã hội đảo điên này chúng nó sẽ trở thành một loại người
sống .. như thế nào ông cũng không thể tưởng tượng được mà ông cũng
không dám nghĩ đến nữa …. Ông bỗng nhìn sang con Bích ngồi sát bên
con Thảo, đôi mắt con béđang hướng vềông, ông hơi ngạc nhiên đưa mắt
nhìn bà Thu, bà liếc nhanh về phía hai đầu bàn nơi hai người cán bộđang
ngồi quan sát những gia đình được thăm nuôi, thừa lúc họ không chúý bà
vội nói với ông:
- Anh còn nhớ chú Kiên không?
Ông Thu gật đầu thật nhanh với vẻ hơi sốt ruột, bà Thu nói tiếp:
- Nó là con của Ba Hiếu, bạn cùng đơn vị nhẩy dù với chú Kiên, gia
đình nó chết hết ở vùng kinh tế mới, bây giờ nó là con của chúng ta, nó
đang ở với em, đã có khai sanh tên nó là Ngọc Bích!...
- Ờ … tội nghiệp con bé quá….
Ông Thu chỉ nói được như vậy mặc dù ông muốn nói nhiều nữa nhưng
những gì muốn nói chỉ nói được bằng ánh mắt nhìn vợ con mà thôi ….
Ông muốn ôm các con ông vào lòng, muốn hôn chúng nó mà không làm
được, dù chỉ cách một mặt phẳng của cái bàn rộng khoảng hơn một mét,
chỉ hơn một mét thôi mà như xa cách diệu vợi, muốn đưa bàn tay nắm tay
vợ cũng không được phép!... giờ thăm nuôi mười lăm phút qua thật nhanh,
đến lúc kiểm tra những gói quà cho tù nhân, bà Thu cùng các con mở hết
những giỏ đựng thức ăn lên bàn để cán bộ kiểm soát, phần nhiều là thức ăn
nên ông Thu được phép mang hết vào, thằng Hòa bỗng chạy ào sang ôm
chầm bố nó, rúc đầu vào ngực ông, hai cha con ôm nhau như chẳng muốn
rời, Thảo và Maicũng lợi dụng tình thế chui xuống gầm bàn bò sang bên bố
nó đứa ôm lưng ông, đứa ôm cánh tay ông … bà Thu rơi nước mắt nhưng
vẫn quay lại đẩy con bé Bích chạy sang ôm nốt cánh tay kia của ông Thu
… bà nói nhỏ nhẹ với hai người công an :
- Các anh thông cảm … các cháu nhớ bố chúng nó quá, lâu ngày
mới gặp lại…
Một người cán bộ vừa xua tay vừa quay đầu nhìn đi nơi khác nói:
- Khẩn trương lên … các anh chuẩn bị vào trại …
Trong khi ông Thu vòng tay ôm cả bốn đứa con vào lòng, ông nghe như
Tháng sáu hai không một tám