Page 148 - MuDoso78
P. 148

Mũ Đỏ 78                           147
        đất trời cũng rung động chia sẻ với ông những nỗi niềm khốn khổ của một
        người cha trong cảnh tù đầy mà các con của ông còn quá bé bỏng … ông
        Thu ghé sát tai con bé Thảo nói nhỏ :
        -      con nói với mẹ bằng cách nào cũng không được đi vùng kinh tế
        mới! nhớ lời bố dặn nghe không?!
        -      Dạ! con nghe … con nhớ rồi …
        Con Thảo rất khôn nó cũng thì thào nho nhỏ bên tai bố nó, ông Thu quay
        sang con Bích dặn dò:
        -      từ nay con ở nhà với mẹ, ngoan nhé …
        con Bích chẩy nước mắt gật đầu lia lịa nói:
        -      dạ con nghe, con nhớ rồi …
        ông Thu cúi xuống hôn lên mái tóc con bé Mai và thằng Hòa, giọng nói
        của ông hơi run vì xúc động:
        -      Bé Mai, cu Hòa về ngoan nhé các con của bố …
        -      dạ … con nghe lời bố, lần trước con cũng đã nghe lời bố dặn mà…
        -      Cu Hòa, nghe bố nói kìa …
               Cu Hòa đang định mách bố những chuyện ở nhà, con Thảo vội
        vàng ngăn lại, ông Thu gượng mỉm cười vuốt tóc các con, ông ôm cả bốn
        đứa nhỏ trong vòng tay cúi đầu hít những hơi dài như hít cả hơi hướng các
        con ông vào lồng phổi rồi nuốt những giọt nước mắt đang muốn trào ra …
        đó là điều không thể xẩy ra ở đây, những giọt nước mắt không thể chẩy ra
        ở đây vìsẽ bị ghép vào tội làm “mất quan điểm “... sẽ bị cắt thăm gặp lần
        sau!... ông rất nhớ và sót thương vợ con ông, vợ con ông vất vả kiếm sống
        qua ngày chẳng đủ ăn mà đã cố gắng đi thăm nuôi ông thế này là cả một
        sự hy sinh to lớn không biết sao mà kể được? làm sao mà có khả năng đi
        thăm nuôi ông hàng tháng hoặc dù cho làhai ba tháng, nửa năm cũng rất
        khó khăn! … ông đã phải chờđợi có khi đến cả hàng năm nên ông không
        thể để “mất quan điểm”vàbị cấm thăm gặp được,ông trông đợi cả hơn một
        năm trời mới được 15 phút gặp lại vợ và các con!... “15 phút vàng ngọc
        “qua đi rất nhanh.Cha con quấn quýt nhau như không muốn rời, cho đến
        khi người công an lớn tiếng báo giờ thăm gặp đã kết thúc, những đứa bé
        vẫn bám theo cha không rời, tiếng người cán bộ lại vang lên gay gắt:
        -      các anh khẩn trương lên trở về trại!... hết giờ rồi! Ông Thu bịn rịn
        đứng lên xách mấy cái giỏ quà thăm nuôi nặng tình thương yêu gia đình,
        ông quay sang nhìn người vợ hiền đang đứng chùi nước mắt, ông gượng
        cười nói với vợ:
        -      anh cám ơn em!... về … nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
        Bà Thu nhẹ gật đầu nói với chồng:
        -      Anh  cũng  giữ  gìn  sức  khỏe,  mẹ  con  em  sẽ  cố  gắng  thăm  anh
        thường hơn…
        -      nếu thăm anh được cũng không cần mua sắm gì nhiều, không có
                        Tháng sáu hai không một tám
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153