Page 150 - MuDoso78
P. 150

Mũ Đỏ 78                           149
        đều buồn bã, ủ rũ!... tất cả những thứ mang theo đều để lại cho bố và bố đã
        gánh lên vai mang về nơi bố ở! nhà của bố ở đâu thì nó cũng không được
        biết!...nhưng nó thấy thương bố quá, nó vẫn không hiểu tại sao bố không
        về nhà ? tại sao bố lại phải ở cách xa như vậy ? mỗi lần đi thăm bố thật
        là vất vả vàtội nghiệp cho mẹ, chân mẹ đi không vững, bọn nó phải thay
        phiên nhau xách những chiếc giỏ nặng chĩu đựng quà và thực phẩm cho
        bố, dù rất cực khổ nhưng nó vẫn ước ao được đi thăm bố thường xuyên
        hơn, nó đã biết trông mong tin của dì Hằng, vì chỉ có dì Hằng của nó mới
        có thể giúp cho mẹ nuôi của nó vượt qua những khó khăn, nó biết cũng
        nhờ có dì Hằng giúp đỡ cho mẹ lo được cái hộ khẩu ghép vào hộ khẩu của
        bà ngoại cũng như lo cho nó có giấy khai sinh có mẹ có cha có gia đình
        chị em đầy đủ như bây giờ, ba chị em nó đi kiếm sống tại bến xe Xa Cảng
        Miền Tây một thời gian ngắn thì mẹ choở nhà, chị em nó không còn vất
        vả, lang thang ngoài xa cảng kiếm sống nữa,mẹ muốn chúng nó được đi
        học ở trường mẹ nó bảo chúng nó còn bé phải học chữ cho giỏi đã, trước
        kia bà dậy các con bà học ở nhà vì nhiều lý do, thứ nhất là không có hộ
        khẩu, mọi sự đều rất khó khăn không xin được cho chúng nó đến trường,
        không có sổ gạo, sổ mua lương thực, thực phẩm của nhà nước nên phải
        mua chợ đen với gía thật đắt đỏ! cuộc sống quá khó khăn không thể nào
        tả được, nhưng từ khi có sự trợ giúp của dì Hằng mặc dù không nhiều, dù
        lúc có lúc không nhưng cũng đã giải quyết được rất nhiều vấn đề nan giải,
        lần đầu tiên dì Hằng giúp cho bàThu một số tiền khá đủ để nhờ chú Kiên
        lo lót cái giấy khai sinh cho con bé Bích làm con ruột của ông bà, và quan
        trọng nhất là cái hộ khẩu tạm trú cho cả năm mẹ con ở nhà bà ngoại tụi
        nhỏ, mẹ của bà,nhờ di Hằng giúp đỡ dù chỉ một vài trăm tiền Úc, nhưng
        bà Thu rất mừng nhưđược dì Hằng tiếp sức cho bà, bà gom góp dành dụm
        mua được chiếc máy may cũ, bà nhận hàng may và sửa áo quần ở nhà nên
        cuộc sống cũng đã gần ổn định, và nhất là phải có phong bì cho thủ tục
        “đầu tiên “ nhưng cũng không phải dễ để lo cho mấy đứa con nhà “ Nguỵ
        “được đi học!!...  thằng Hòa được vào lớp một, bé Mai học lớp 3 và Bích
        học lớp 5, cả ba đứa đều bị trễ mất một năm nhưng sức học của ba đứa
        rất giỏi, thường được xếp hạng nhất, nhì trong lớp và là học sinh giỏi toàn
        trường, một chuyện đáng buồn và ghê tởm đã xẩy ra vào cuối năm học,
        khi cả ba chị em đoạt giải học sinh xuất sắc được nhận bằng khen thưởng
        và phần thưởng toàn trường thì Bích và Mai bị chận lại ngay tại lớp học
        không cho nhận lãnh phần thưởng và bằng khen, riêng thằng Hòa đã nhận
        được khăn quàng đỏ tuyên dương cháu ngoan Bác Hồ, bằng khen thưởng
        và phần thưởng là mấy quyển tập vở,thằng béđang hí hửng vui mừng thì
        bỗng nhiên một cô giáo chạy đến bên hàng học sinh danh dự giựt phăng
        chiếc khăn quàng trên cổ thằng bé đồng thời giằng lấy hết những quyển tập
        vở cùng tấm giấy khen trên tay nó, cô giáo này vừa từ miền bắc vào công
                        Tháng sáu hai không một tám
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155