Page 141 - MuDoso78
P. 141

Mũ Đỏ 78                      140

        thuộc của nó, cả gần ba năm nó đã từng sống quanh quẩn ở bến xe nên nó
        chẳng lạ gì cảnh chen chúc, hối hả, giành giựt, trộm cấp, cướp giựt tại bến
        xe … nó có rất nhiều kinh nghiệm trong môi trường phức tạp này … cũng
        như nó nghĩ rằng chị em nó có rất ít khả năng bảo vệ lẫn nhau ở những
        chốn gồm toàn thành phần trời ơi, đất hỡi, bất hảo này nhưng nó cũng bất
        chấp và sãn sàng đối phó… bà Thu chứng kiến cách sống và những sự suy
        nghĩ của những đứa con trong môi trường quen thuộc của chúng làm đau
        lòng bà mẹ nhưng tiếng thở dài buồn phiền cũng không kịp thoát ra khỏi
        tâm tư bà khi nhịp sống hàng ngày như cuốn lấy các con bà từ trong vòng
        tay của bà mà vứt chúng vào những chốn này … !nhờ nhỏ con nên hai con
        bé nhanh chóng lao lên chiếc xe đò và chúng đã chiếm được hai băng ghế
        gần nhau, con Thảo đặt những chiếc giỏ lên hai chiếc ghế nó vừa chiếm
        được để giữ chỗ, con Bích cũng đặt hai chiếc giỏ lên ghế liền bên nó ngồi
        hàng dưới và hối con Thảo :
        -      Thảo để em coi chừng, chị xuống xe đưa má với hai đứa nó lên xe
        mau đi !
        -      Ừ … Bích coi chừng nghe …


        Con Thảo nói xong nó lại chen ra phía ngoài cửa vừa đúng lúc bà Thu đẩy
        cu Hòa lên cửa xe cho con Thảo kéo được thằng Hòa và mẹ nó lên xe,
        con bé Mai đang chen lấn ở dưới để tìm cách đẩy được mẹ nó lên thì lại
        bịhất văng ra ngoài, nólại nhào vào luồn lách nơi cửa xe chật cứng người
        chen lấn, con bé Mai loắt choắt nhưng cũng đã có chút kinh nghiệm nhờ
        những ngày theo hai con chị lang thang kiếm sống nơi bến xe, con bé cố
        gắng luồn lách giữa những sự chen lấn kịch liệt của khách đi xe, cuối cùng
        con Thảo nắm được cánh tay con Mai và lôi được em nó lên xe, trong khi
        con Bích đang sắp xếp chỗ ngồi cho bà Thu và thằng Hòa, con Mai không
        muốn ngồi chung với thằng Hoà, nó xuống băng dưới ngồi với hai con chị,
        chẳng mấy chốc chiếc xe đã đầy người, tiếng ồn ào, la hét, kêu gọi cũng
        lắng dịu bớt nhường cho những tiếng rao hàng, mời khách hòa với những
        tiếng nói chuyện râm ran từ biệt, dặn dò nhau trên xe, dưới đường, dọc
        theo những ô cửa của chiếc xe …

        Bà Thu đếm đủ mấy chiếc giỏ, túi xách mang theo, bà yên tâm và tin cậy
        vào mấy đứa con của bà, kinh nghiệm sống của chúng nóđã cho bà một
        sự tin tưởng gần như là tuyệt đối trong những lúc như thế này nhưng đồng
        thời cũng là một sự cay đắng đến đau lòng …. tuổi thơ của các con bà đong
        đầy nước mắt, có những lúc bất ngờ bà còn nghe được những tiếng chửi thề
        từ cửa miệng đứa con gái lớn làm quả tim của bà như bị bóp chặt, bà luôn
        phải nhắc nhở, giáo dục các con, khuyên nhủ các con tránh dùng những từ
        ngữ hạ cấp làm mất giá trị con người! nhưng bà không hề biết được nóđã
                        Tháng sáu hai không một tám
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146