Page 164 - MuDoso78
P. 164

Mũ Đỏ 78                           163
        xưa cũng đã không còn từ lâu rồi, mà thay vào đó thì dì mong cả ba cha
        con vượt thóat, dù sống vất vưởng ở nơi nào đó cũng được, nhưng đừng bỏ
        xác ngoài biển đông!!!... cứ nghĩ đến hoặc là nghe tin tức truyền tai nhau
        về những con tầu vượt biển trong mùa biển động và chìm sâu trong lòng
        đại dương bởi những cơn bão tố kinh hoàng là dì lại bấn loạn tâm hồn,
        ngẩn ngơ như người mất trí không làm ăn gì được!... bà ngoại cũng rất lo
        sợ những bất trắc có thể xẩy ra cho con cháu của bà, bà lại vội vàng đi thắp
        nhang và cầu nguyện tự làm cho mình được yên ổn tâm thần, xong ngoại
        cố tỏ ra bình tĩnh và tìm lời khuyên nhủ dì Thuyên mà giống như đang tự
        khuyên nhủ chính mình …

        Dì Thuyên ngồi nhìn qua cửa sổ không biết đã bao lâu rồi, nắng đã tắt từ
        lúc nào và bà ngoại đã làm xong bữa cơm chiều cho hai mẹ con, chỉ có một
        quả trứng chiên, một dĩa rau muống luộc với quả cà chua mà con bé Mai
        đã làm giùm hết cho bà ngoại, dì Thuyên bước vội ra ngoài thấy bà ngoại
        đang rót ít nước mắm vào chiếc chén nhỏ, bà ngoại nói với dì
        -      Ăn cơm đi con, thời buổi này những chuyện giống như gia đình
        mình xẩy ra khắp cả nước, con coi … mỗi nhà đều có những chuyện ly tan!
        … mỗi người đều gặp hoàn cảnh đau thương mà ai rồi cũng phải chịu đựng
        … biết kêu cứu ở đâu? Cái chế độ này nó biến con người ta trở thành bần
        cùng, nghèo đói, gia đình chia lìa, tan nát!... mình còn được như thế này
        là đã hơn nhiều người rồi con à … con xem … những người ở vùng kinh
        tế mới chạy trở về thành phố, nhà của họ bị bọn bắc việt cộng tịch thu như
        ăn cướp! họ đành sống lang thang đầu đường, xó chợ, gầm cầu thật là trăm
        ngàn khốn khổ! họ biết kêu ai? như con bây giờ đã bị nghỉ việc rồi thì nghĩ
        cách làm gì để sinh sống chứ con!
        Dì Thuyên ngồi sững nghe những lời khuyên nhủ của người mẹ già mà
        bỗng thấy mình như tìm được điểm tựa cho mình, dì cảm thấy mình bất
        lực đã để cho mẹ già phải lo lắng vì mình, từng miếng cơm đến giấc ngủ,
        điều mà di phải lo cho mẹ mới đúng, dì cảm thấy xấu hổ vội cầm lấy cái
        chén múc cơm vào và nói:
        -      Con chưa biết phải làm gì bây giờ? chỉ còn cách đi buôn bán cái
        gì đó để kiếm sống qua ngày thôi … từ nay má đừng lo cho con nữa, con
        biết phải làm gì mà …
        -      Không lo sao được, từ trước tới giờ nhà chỉ có hai má con, mấy
        năm nay có thêm mẹ con con Thu về ở chung cũng đỡ hẩm hiu, có điều tụi
        công an sau khi ăn mớ nhắm rồi cũng không làm khó dễ mẹ con nó nữa,
        nhưng được lúc này phải lo lúc khác, con Thu nó không có vốn, mà cái
        chân bị tai nạn khiến thành tật như vậy … thiệt tội quá!
        -      chị Thu có tính làm gì không má?
        -      Má  cũng  không  biết,  tao  chỉ  biết  nó  cũng  chẳng  có  vốn  liếng
                        Tháng sáu hai không một tám
   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169