Page 168 - MuDoso78
P. 168

Mũ Đỏ 78                           167
        thì tới bà cũng đâu có giúp gìđược cho dì Thuyên?!... bà cảm thấy xấu hổ
        trong lòng và cảm thấy aí ngại nếu dì Thuyên lên tiếng nhờ bà giúp đỡ, bà
        Thu thở dài nói như trút bầu tâm sự trải lòng mình cho cô em gái thấy sự
        bất lực của bà và đừng mở lời mong tới sự giúp đỡ của bà trong lúc này:
        -      em coi … kể từ ngày chị gặp tai nạn trong chuyến đi buôn đó, vốn
        liếng mất sạch, không có má với vợ chồng em thì chắc chị chết mất rồi,
        mấy đứa con chị … chắc lạc loài mỗi đứa một nơi! cứ nhìn hoàn cảnh của
        con bé Bích mà thấy sợ cho tương lai tụi nhỏ, ảnh ở tù biết ngày nào ra?!...
        ân tình của vợ chồng em làm sao mà trả? nhiều khi chị nghĩ … chết là rũ
        sạch nợ trần … vậy mà rồi cũng không chết được khi nhìn mấy đứa con
        chưa trưởng thành, cuộc đổi đời này đúng là thay trắng đổi đen, chó nhẩy
        bàn độc, sâu bọ lên làm người …
        -      thôi … thôi … đủ rồi!... trời ơi!tui qua đây không phải để nói
        chuyện ơn nghĩa gì, mình là chị em máu mủ, chị ngã thì em nâng … không
        lẽ em … đạp cho chị dẹp  luôn… hay là bà quên hết những gia phong nền
        nếp, lễ nghĩa ông bà tổ tiên dậy rồi?
        Bà Thu đang buồn bực cũng phải cười thành tiếng vì thấy dì Thuyên chịu
        mở miệng nói nhiều hơn và có vẻ cởi mở hơn, bà hỏi lại dì Thuyên:
        -      vậy thì em muốn chị làm gì bây giờ đây ? vốn liếng chị chẳng còn
        gì, có một ít tiền mà dì Hằng của con Bích biếu thì … lớp đi thăm ảnh,
        lớp lo chạy hộ khảu cho mấy mẹ con chị, và cái giấy khai sinh cho con bé
        Bích là sạch rồi, mình cũng không nên mong đợi ở những món quà trên
        trời rơi xuống hoài như vậy mặc dù mình có ao ước thật nhiều cũng đừng
        nghĩ rằng người ta tốt với mình hoài … hơn nữa dì lo cho cháu được như
        vậy cũng là tốt rồi, bây giờ nó đã là con cũa mình thì mình phải có trách
        nhiệm làm cha mẹ của nó mới phải !...
        -      em đâu có đòi chị phải làm cái gì cho em mà chị cứ đón trước rào
        sau hoài vậy?... bà này riết rồi cũng học thêm được cái sách … đấu tố…
        nữa chứ chẳng chơi nha !...
        Cả hai chị em cười khúch khích, không khí cởi mở hơn bà Thu vừa cười
        vừa nói:
        -      vậy chứ em muốn chị làm gìđây?
        -      không có gì … em chỉ hỏi chị may vá như thế này có kiếm đủ tiền
        nuôi bầy nhỏ không? thời này làm sao có người dám đi may đồ mới ?!...
        tối ngày cứ vá ba cái đồ cũ rách làm sao kiếm đủ tiền nuôi bầy nhỏ ?! mặc
        dù là em đi làm suốt ngày nhưng em cũng biết chuyện chị để mặc cho con
        Thảo buôn bán lê lết ngoài chợ! em cũng không trách chị trong hoàn cảnh
        như thế này đành chấp nhận vậy thôi! Nhưng em rất buồn vì không thể
        giúp được gì thêm cho chị với các cháu, vì làm bất cứ việc gì cũng cần phải
        có lao động chính, cho dù chị biết tính toán thì chị cũng chỉ ngồi một chỗ
        không chạy hàng được nữa, con cái thì còn quá nhỏ chúng nó cũng không
                        Tháng sáu hai không một tám
   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173