Page 172 - MuDoso78
P. 172
Mũ Đỏ 78 171
thiếu ăn gầy ốm thảm thương, nó lêu lổng kết bạn với bọn trẻ con trong
xóm, đặc biệt là anh em con Cam, bố con Cam cũng đi tù cải tạo, con Cam
bằng tuổi nó,bọn chúng cóthêm vài đứa cùng xóm dắt nhau đi mót nhặt ở
bến xe Xa Cảng Miền Tây, mỗi đứa mang theo một cái túi nylon, bao cát
hay cái bị cói để đựng những củ khoai, củ sắn hoặc bất cứ thứ gì mà người
ta làm rơi rớt trên mặt đất, có khi là những trái cây bị dẫm bẹp chỉ cần rửa
sơ qua hoặc phủi cho sạch đất là có thể ăn được, lũ trẻ con dắt nhau đi lang
thang kiếm những miếng ăn tồi tàn như thế từ sáng đến chiều tối lúc đó cái
túi nylon, cái bị cói đã cóđược ít củ khoai, củ sắn, vài thứ trái cây dập bẹp,
người ta đánh rơi hoặc cho tụi nó hay vài thứ tạp nham mà người ta quăng
đi, chúng nó lượm mót cả từng cái bao nylon rách, bẩn đem về nhà để dành
được nhiều thì bán, những thứ ăn được thì chia nhau ăn, thời gian này cuộc
sống của mấy chị em nó thật là thê thảm, từ những ngày ba nó đi ở tù mà
người ta gọi là học tập cải tạo !? nó chẳng hiểu gì cả, khi đó nó cũng còn
quá nhỏ để mà có thể hiểu được những từ ngữ mù mờ của người lớn, nói
cho đúng là những từ ngữ lừa đảo của nhà cầm quyền cộng sản!... nó cũng
chưa biết cộng sản là gì … nó chỉ nghe nói khi ba nóbị cộng sản bắt đi tù
thì mẹ nó khóc nhiều lắm, hầu như đêm nào nó cũng thấy mẹ nó khóc, nó
cũng khóc theo và thấy nhớ bố nó vô cùng,nhớ còn hơn những ngày bố nó
đi hành quân xa, nó ghét cộng sản mặc dù nó chưa biết cộng sản là ai ?!...
đôi khi vào những buổi tối khuya nó đợi bà ngoại nó thắp nhang ngoài bàn
thiên khấn vái xong, nó một mình thành khẩn qùy lạy giữa trời xin cho ba
nó được về vì nó thấy mẹ nó và bà ngoại đều khấn xin như vậy!
Nó nhớ cái ngày mẹ nó ở nhà không đi làm nữa và người ta đuổi mẹ con
nó ra khỏi căn nhà trong hậu cứ của tiểu đòan nơi ba nó đóng quân, mẹ
nó dắt cả ba chị em nó chạy đến nhà ngoại tá túc,một năm sau là năm đầu
tiên nó cắp sách đến trường nhờ dì Thuyên có mấy người bạn dậy cấp một
chỉ cho mẹ nó “ phong bì, quà cáp “…để xin cho nó được nhận vào học,
nó được cô giáo dậy cho học hát những bài hát “ Như có bác Hồ trong
ngày vui đại thắng “ … mà khi đónó thấy thật là hay và nó thích lắm, về
nhà nó hát nghêu ngao và dậy cho hai đứa em nó hát theo, nhưng mẹ nó
nhăn mặt và bảo nó thôi đừng hát những bài hát đó, nó ngạc nhiên và khó
chịu vì bị mẹ cấm nhưng hai đứa em của nó thì vẫn cứ hát, nhất là thằng
Hòa lúc đó mới hơn ba tuổi, nó hát ngọng líu ngọng lo còn vỗ hai bàn tay
làm nhịp thật là dễ thương, nhưng mẹ nó nhất định không cho chúng nó
hát những bài hát như vậy, nó đâu có biết mỗi một câu trong những bài hát
đó như những mũi dao đâm ngập cán vào tim hàng triệu người dân miền
Nam cũng như mẹ nó, những ngày cuối cùng khi cả nhà nó còn ở trong
cư xá của tiểu đoàn ba nó đóng quân nó cũng đã chứng kiến mẹ nó phải
bán tất cả những gì có trong nhà để mà kéo dài cuộc sống của chị em nó,
cuối cùng không còn gì để bán lại bị đuổi ra khỏi nhà phải chạy đến ở nhờ
Tháng sáu hai không một tám