Page 170 - MuDoso78
P. 170
Mũ Đỏ 78 169
chủ nghĩa cộng sản ngày nay mà cũng thấy phần nào yên tâm trong lòng,
không phải bà không biết những sự việc đang xẩy ra trong cái xã hội mới
mẻ này tuy nhiên nếu có người cùng ý nghĩ với mình mà nói ra những
chuyện khốn khổ của người dân miền nam với sự “Đại thắng “… của miền
bắc thì những nỗi niềm cũng vơi bớt như chia sẻ cho nhau nhưng trước
mắt thì vẫn phải kiếm ăn từng ngày, vẫn bữa đói, bữa no, nhưng mẹ con bà
còn có chỗ ở đàng hoàng hơn những người khác, bà Thu nhìn dì Thuyên
trong lòng cảm thấy như tìm được nơi dựa cho tinh thần vững mạnh hơn:
- như vậy thì chị cũng yên tâm mà tính chuyện làm ăn… nhưng làm
gì bây giờ thì cũng chưa biết được, em à … chị tính mua ít thuốc rê, thuốc
lá về đóng cái bàn vấn thuốc lá bán lẻ ngoài cửa cũng tạm sống nếu có
công an thì mình lại bưng vào nhà…
- làm như vậy cũng được, nhưng bây giờ người ta đổ ra buôn bán
cũng nhiều hơn mấy năm trước, buôn bán để kiếm sống khi người ta đã
không còn cách nào khác hơn, họ muốn mình phải chết, nhưng mình không
thể chết, không có ai muốn chết nên mọi người ai cũng phải tìm cách sống,
buôn bán là tốt nhất … em tính mình làm một quán nhỏ bán bún, bán hủ
tiú gì đó, em đi mua hàng về cho chị nấu, bán kèm theo cà phê, nước trà
đá, rồi kê thêm cái tủ thuốc lá vấn bên cạnh cho tụi nhỏ bán, con Thảo năm
nay cũng mười ba tuổi rồi, đừng để cho nó lang thang ngoài đường, ngoài
chợ nữa …
- chị cũng đã nghĩ đến chuyện đó và cũng đã làm rồi … nhưng dì
cũng biết, lực bất tòng tâm … con Thảo lại tự ý bung ra đi bán hàng rong
kiếm tiền giúp mẹ nuôi em … chị đâu có bắt buộc nó đâu em, nhìn con
lang thang ngoài chợ, đứt ruột bầm gan chứ sung sướng gì …
- thôi bây giờ đừng nhắc tới nữa, ngày mai em sẽ đi lo công chuyện,
nhiều lắm là hai, ba ngày nữa quán bún, hủ tiếu gì đó cũa mình sẽ khai
trương!... chị yên tâm đi …
- trăm sự chị nhờ em, thật không ngờ em bị thất nghiệp nên cũng
phải khổ như chị vậy!...
- làm sao hơn bây giờ!... chị biết không, trước khi cho em nghỉ việc
thì họ điều một người cán bộ ngoài bắc vô làm chung phòng với em, bà ta
hỏi về công việc mà em đang phụ trách, em cứ nghĩ có lẽ làm chung nên
bà ta cần phải biết để tiện cho công việc thôi, em đâu có ngờ là bà ta đang
học hết công việc của em sau đó là bọn nó cho em nghỉ, nhiều bạn bè cũng
nói em phải coi chừng đừng có dậy nhiều cho nó biết,lúc đó em cũng cảm
thấy lo sợ! nhưng em nghĩ … nếu bọn nó muốn đuổi mình thì cách nào nó
cũng đuổi, chi bằng mình cứ tử tế với nó may ra nó thấy tội mà cho mình
làm tiếp, em thiệt ngu nên mới nghĩ như vậy trong khi nhiều người cũng bị
cho nghỉ nhưng cũng có vài người vẫn tiếp tục được giữ lại, hỏi ra thì họ
có bà con đi làm cách mạng chịà … mình thì chẳng có ai làm cách mạng
Tháng sáu hai không một tám