Page 260 - MUDO 77
P. 260
Mũ Đỏ 77 256
“Tất cả bọn họ đều nghĩ tôi bị mất trí: một nhóm phóng viên ngoại quốc
đứng trong sân, nhìn mấy chiếc xe jeep vừa chạy đi; một vài tù binh Hoa
Kỳ nhìn chúng tôi một cách thèm muốn, vì họ không ở trong nhóm được
trao trả ngày ấy. Và tôi đứng đấy, không chịu bước vào trong xe jeep bởi
vì đám cộng sản Việt tịch thu mất mấy bài thơ tôi làm! Một trong những tù
binh Hoa Kỳ lắc đầu và hỏi tôi với cái giọng vừa đủ cho mọi người trong
sân nghe, “Anh có biết trong Hanoi Hilton (trại tù Hỏa Lò, Hà Nội), có
một người Pháp bị nhốt trong một căn hầm tối từ khi thất thủ Điện Biên
Phủ? Và anh có biết tại sao anh ta ở đây không?” Anh ta ngừng nói, có vẻ
nghiêm nghị, vì anh muốn chúng tôi chú ý. Tôi lịch sự trả lời, “Không, tại
sao?” Cười thật dữ dội đến nỗi anh không thể lên tiếng, sau cùng, anh nói,
“Anh ta cũng bị mất mấy bài thơ!”
Tất cả mọi người đều cười. Ngay cả tên trưởng trại cũng cười. “Vậy thì,
anh thích cái nào?” và tên trưởng trại hỏi. “Anh có muốn được trao trả, hay
anh muốn theo tên Pháp trong căn hầm tối đó?”
“Tôi muốn đưa lại cho tôi mấy bài thơ và những tờ giấy nháp, như tôi đã
được hứa.”
Tên trưởng trại ngưng cười.
“Mang nó đi chỗ khác!” hắn nói.
Thêm một lần nữa, tôi lại bị ngồi trong căn phòng bị khóa kín. Tại sao, chỉ
vì mấy tờ giấy nháp và vài bài thơ mà tôi chấp nhận nguy hiểm để bị giữ
lại, và là một tù nhân ở đây nữa sao? Có phải là tôi đã cố gắng làm cho bọn
họ phải giữ lời hứa với tôi? Bọn họ đã hứa quá nhiều lần và chẳng bao giờ
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược