Page 264 - MUDO 77
P. 264
Mũ Đỏ 77 260
kia. Cường cầu nguyện với Thượng Đế, mong Người ban phép màu, “xin
ban phép lành, ngưng ngay cái sự việc kinh hoàng; đã quá đủ, thưa Ngài,”
rồi nắm chặt đứa bé, tự nhiên lại lặng im, như thể đứa bé con sẽ tự nhảy
xuống biển.
Lần đầu tiên Cường khóc kể từ lần cuối của vài tháng sau khi còn là đứa
bé ở nhờ tại Sài Gòn khi xưa, nhớ lại ông đã khóc lần cuối, sau khi đặt các
con số ngay chân ông, và người đàn ông ngồi kế Cường đang an ủi, giống
như người mẹ hay người vợ cho đến khi đứa bé khóc, đột nhiên cảm thấy
xấu hổ.
Lần Cường muốn khóc tiếp xảy ra rất sớm, ngay những giờ đầu của buổi
sớm ngày hôm sau, lúc mà, cuối cùng rồi họ cũng đến được Cam Ranh.
Nơi đấy, ngay bến cảng bằng xi măng và thép mà người Mỹ đã bỏ đi, là
nơi có hàng ngàn thân xác của trẻ em, mất mạng, chất đống như than củi.
Một ngàn? Nhiều năm sau, Cường sẽ nói “cả nhiều ngàn”, bằng tiếng Anh.
Có thể, theo sự thật, chỉ có 175, hay 275. Nhưng bến tàu quá dài, và dĩ
nhiên là trẻ em được chất đống như cá, hay như than đốt, và Cường lại đặt
chữ “s” trên chữ “một ngàn”, và tuy là 175 hay 2,175 thân xác của trẻ em
trên bến tàu xi măng rộng lớn của Vịnh Cam Ranh vào buổi sáng ngày 3
tháng 4 năm 1975, vẫn là quá nhiều. Có thể chỉ là 175 (nhưng, tại sao lúc
ấy các trẻ em lại bị chất đống như vậy, cả hàng dài, nhiều hàng như vậy,
tất cả chất đống lên).
Các em đã mất mạng, trôi nổi về hướng Nam. Đã không có đủ nước uống.
Có một số là trẻ sơ sinh; trẻ sơ sinh có thể được cho bú sữa mẹ. Tuổi của
các em khoảng từ ba đến mười một, mười hai. Nếu có những lão ông và
lão bà mất mạng trong cuộc di tản nầy, và phải chắc chắn là vậy, thân xác
họ được mang đi nơi khác. Ngay bến cảng này, nay, trở thành nơi chất xác
trẻ em.
“Vào sáng ngày 30 tháng Tư, tất cả các phi công nói với nhau về tin họ
nghe được từ làn sóng khẩn cấp, là Hạm Đội Hoa Kỳ báo tất cả các phi
công mang phi cơ ra tàu chiến, không để phi cơ bị lọt vào tay bọn cộng
sản. Sau khi nhận được tin, nhiều phi công lái trực thăng chứa đầy người
bay ra hạm đội.
Tôi phân vân, không biết có nên ra đi hay không, nên đã không chạy ra
trực thăng. Tôi biết những người lính dưới miền Tây vẫn còn chiến đấu
và nghĩ sẽ chạy xuống dưới ấy để cùng đánh nhau với họ. Vài giờ sau, tôi
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược