Page 262 - MUDO 77
P. 262
Mũ Đỏ 77 258
chỉ có một chiều. Những người được gởi xuống chiến đấu dưới ấy cho đến
chết hay bị bỏ lại tại đó. Không một ai trở về được.” Fox Butterfield, New
York Times
Tears Before the Rain/Larry Englemann: An Oral History of the Fall of
South Vietnam/1990
“Chủ Đề: Tóm Lược về Trường Tiểu Học Song Phú Bị Pháo Kích Vào
ngày 4 tháng 5, 1974; ICCO Bắt Đầu Việc Quan Sát.
Trường Tiểu Học Song Phú tọa lạc tại [tọa độ WS 990179], thuộc làng
Song Phú, quận Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long bị pháo kích bằng súng cối
vào lúc 3 giờ 15 chiều ngày 4. Những báo cáo ban đầu kê khai: 4 trẻ em
chết, 28 trẻ em bị thương, 3 người lớn bị thương vì 8 quả đạn cối 82 ly.
Các viên chức quốc tế thăm viếng trường học vào 8 giờ 30 sáng ngày 5
không đồng ý về con số thương vong và đạn cối. Năm quan tài nhỏ được
nhìn thấy trong sân trường, các nhân viên an ninh ấp báo cáo 37 nạn nhân
nằm bịnh viện tại Vĩnh Long, trong số đó có 28 học sinh, 7 người lớn và 2
quân nhân. Thêm ba học sinh chết, làm con số người bị thương còn lại 34
người. Con số đạn cối là từ 8 quả cho đến 5 quả. Các nhân viên an ninh ấp
cho biết hai quả bay vào sân trường; một quả rớt xuống mái lớp, rơi ngay
vào lớp học; một quả bay ngang qua trường (bắn lố); bốn quả đạn nầy phát
nổ; viên đạn thứ năm rơi bên ngoài trường (ngắn tầm), và không nổ, và có
thể trông thấy dưới mặt đất, đuôi quả đạn có mười vây cá; cũng giống như
một đuôi đạn khác do nhân viên an ninh đưa cho họ xem. Những đuôi đạn
nầy được gọi là đạn cối 82 ly.
Trường có ba dãi, được xây theo hình chữ U, mặt trống hướng về phía bắc,
và cổng trường hướng ra quốc lộ 4, cách mặt đường quốc lộ khoảng 25
thước. Bên sườn đông của trường là một đồn lính; sườn tây là văn phòng
đại diện xã, có phòng làm việc của nhân viên an ninh xã đóng chung. Quả
đạn cối không nổ còn nằm sâu dưới bờ đường quốc lộ, chỉ cách văn phòng
đại diện xã có 10 mét. Xét đoán từ góc độ của đuôi đạn cối, viên đạn được
bắn từ phía bên kia quốc lộ, ngay hướng bắc.” Martin
http://www.wikileaks.org/plusd/cables/1974SAIGON05845_b.html
“Ngay một con đường băng ngang dẫn tới phi trường, trận đánh mãnh liệt
đến độ các người đàn bà và đám con của họ phải quay trở lại, chạy dọc
theo các con đường nhỏ và ẩn mình trong rừng cao su cùng với hàng trăm
người khác. Nỗi sợ của họ khá phức tạp, bởi vì phần lớn là góa phụ và là
thân nhân của những người lính miền Nam, và số khác là những người tị
nạn miền Bắc, di cư vào Nam năm 1954. “Tất cả mọi người đều chắc là sẽ
bị mất mạng.” Bà lặp lại.
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược