Page 258 - MUDO 77
P. 258
Mũ Đỏ 77 254
biết hướng phải đi, Trung Tá Hiếu nắm lấy áo tôi, kéo tôi lại sát người ông,
ông nhìn thẳng vào mắt tôi và la lớn trong tiếng nổ vang của súng đạn:
“Anh không ở đây lâu được. Ngày hôm nay, ngay tại nơi đây, Đại Đội 51
Dù sẽ Vị Quốc Vong Thân”.
Tôi có được cái nhìn rất rõ về những người lính của Đại đội 51 đang chạy
ngược về từ những vị trí trước mặt. Cho một ít giây, tôi nghĩ họ sẽ chạy dạt
về phía sau, tìm đường bỏ trốn, nhưng mắt tôi nhìn thấy một màu sắc chói
sáng trên đầu họ. Họ đã liệng bỏ nón sắt, đội chiếc mũ bê-rê đỏ trên đầu và
nhảy vào những hố chiến đấu đang bỏ trống, sẵn sàng cho một trận đánh
mà họ biết không thể thắng được. Những chiến binh Dù nầy hiểu rõ trách
nhiệm của họ và quyết định sẽ chạm địch với chiếc nón bê-rê đỏ, chiếc
nón là biểu tượng cho lòng dũng cảm và tánh can trường mà họ rất hãnh
diện được mang trên đầu. Tôi nhận thức rõ là họ sẵn sàng hy sinh ngay lúc
ấy, ngay tại đó và ngay trên khu rừng cao su đang bị cày nát bởi súng đạn.
True Faith and Allegiance: An American Paratrooper and the 1972 Battle
for An Loc/Mike McDermott/2012
“Tôi đã cố gắng hết sức mình trong cái ngày thê thảm nhứt trong đời tôi.
Buổi ấy, tôi đi xiểng niểng, tôi cố gắng thêm, bị lảo đảo, rồi lại bị xiểng
niểng tiếp. Tôi cố gắng bước đi, cố gắng hết sức, và cầu nguyện có thêm
được sức khoẻ; Và tôi té ngã, rồi đứng lên và tiếp tục di chuyển. Và tôi
lại té ngã tiếp, tiếp tục ngã. Tôi chiến đấu, chiến đấu với tất cả những gì
tôi còn được trong ý chí, trái tim và thân thể. Và tôi lại ngã, lần nầy thì
không đứng dậy nổi. Tôi không còn ý chí để đứng lên được, tôi đã đến tận
cùng của nỗi chết. Rồi quân địch đến, tên vệ binh nhìn xuống, hắn ra lịnh
cho tôi đứng lên, hắn la hét vào mặt tôi. Tôi không thể tiếp tục được nữa,
không còn có gì nữa hết. Và Xanh đến, anh nhìn rất lo lắng, cúi xuống gần
tôi. Tên vệ binh la lớn để can ngăn Xanh, anh vẫn tiếp tục đến để giúp đỡ
tôi. Tên vệ binh hét to hơn. Gương mặt của Xanh trở nên quyết tâm hơn,
và cho dầu tên địch đang đe dọa bằng những tiếng la hét. Xanh kéo tôi lên
tấm lưng yếu đuối bé nhỏ của anh, đặt hai tay tôi vào cổ anh, để hai cổ
tay tôi dính vào nhau, và kéo tôi đi với hai chân của tôi lê la dưới mặt đất,
sau lưng anh. Xanh mang tôi trên vai trong cả ngày ấy. Có đôi lúc, người
tù khác thay cho anh, nhưng gánh nặng trong ngày Xanh lãnh hết. Xanh
là người mang tôi ra khỏi tay tử thần, không sợ hiểm nguy đến tính mạng,
và mang tôi trên vai, chăm sóc cho tôi cho tới khi chúng tôi kết thúc cuộc
hành trình trong ngày.”
My Friend Xanh – Bill Reeder
http://www.thebattleofkontum.com/memories/136.html
“Đạt là một người khéo léo, tài tình mà tôi đã gặp qua. Tên của anh là
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược