Page 256 - MUDO 77
P. 256

Mũ Đỏ 77                       252

        lòng hảo tâm của họ không đủ để bù đắp những gì mà những người dân
        chạy loạn đang phải gánh chịu, bởi số lượng người quá lớn.”
        Giòng người lánh nạn vẫn tiếp tục trong vòng nhiều giờ, và tôi đã chứng
        kiến một thảm cảnh khó có thể xảy ra được, khi xế trưa, những tay súng
        Bắc Việt với những lý do tôi sẽ không bao giờ biết được, đã bắn vào đoàn
        người tị nạn với những loại súng pháo hạng nặng. Hàng trăm người đã chết
        và bị thương, tuy vậy, giòng thác người còn lại vẫn tiếp tục xuôi về phương
        Nam. Chúng tôi đã không thể dùng pháo binh để phản pháo lại được bởi
        vì những khẩu pháo của đối phương nằm quá xa tầm súng. Những sự tôn
        trọng tôi có về quân đội Bắc Việt trước kia, ngày hôm ấy, đã không còn
        nữa. Tiền sát viên của họ, những người điều khiển cơn mưa pháo bão lửa
        tàn sát nầy, đã có mặt rất gần, đủ để xác định trong đám người chạy loạn
        nầy, phần lớn là thường dân chứ không phải là một lực lượng quân sự.”
        Major Sheridan.

        The Easter Offensive: The Last American Advisors, Vietnam, 1972/Gerry
        Turley/1985
        “Bạn phải véo vào người để biết chắc rằng bạn không đang ở trong một
        cơn ác mộng. Không thể tưởng tượng nổi, một trong những sự việc không
        thể chấp nhận được trong những tai họa ghê tởm của chiến tranh đã xảy ra.
        Nầy đây, trước mắt bạn là đoàn xe tử thần - 50 chiếc xe gắn máy, 75 xe
        cam nhông, 100 xe đạp và 200 tử thi của những người lính và thường dân
        nằm phơi thây thối nát giữa nắng trưa.
        Một  đại  đội  Nhảy  Dù  nằm  trong  chiến  dịch  hành  quân  tái  chiếm  tỉnh
        Quảng Trị đã gặp phải đoàn xe yểu mạng này vào ngày thứ sáu trên quốc
        lộ 1 ngay trước Thôn Giáp Hậu.
        Chỉ cần một vài phút để kết nối lại việc gì đã xảy ra: Xem lại giấy tờ tùy
        thân của các nạn nhân và quan sát chung quanh.

        Các vị sĩ quan Nhảy Dù cho biết đoàn xe với khoảng 400 người rời khỏi
        thành phố Quảng Trị vào ngày 29 tháng Tư, phần đông là những người
        lính bị thương và dân chạy nạn trong lúc quân Bắc Việt đang bao vây thành
        phố (hai ngày sau đó, quân Bắc Việt chiếm được thành phố và tỉnh Quảng
        Trị, đẩy lùi quân chính quyền xuống tận sông Mỹ Chánh, ngay ranh giới
        tỉnh Thừa Thiên). Chỉ còn nửa dặm đường là đến Mỹ Chánh, đoàn xe sẽ
        về đến nơi an toàn, biên giới giữa sự sống và cái chết thì thảm kịch xảy
        ra. Quân cộng sản phá sập cây cầu nằm trên sông Ô Khê làm đoàn xe phải
        thắng gấp, ngừng, dội ngửa lại dọc theo quốc lộ 1.

        Rồi khi các viên chỉ huy đoàn xe cố gắng chỉnh đốn lại sự việc vừa xảy
        ra thì cộng quân ra tay với bất cứ loại võ khí nào họ có trong người: hỏa
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261