Page 253 - MUDO 77
P. 253

Mũ Đỏ 77                           249
        Giống như tôi đã cầu nguyện sẽ xảy đến, anh để cho tôi lái xe đến vị trí của
        anh, mà không bắn hạ tôi. Chúng tôi nói chuyện về trường Basic School
        và những gì đã xảy ra. Giờ thì tôi hiểu rõ ràng việc gì mà anh đã rời khỏi
        đất nước anh [Việt Nam], đến Hoa Kỳ, theo học tại TBS và tại sao anh đã
        không cố gắng chăm chỉ học hành cho lắm, mà tôi nghĩ là thích đáng. Tôi
        thay đổi rất nhiều từ khi rời Quantico, và anh ta cũng vậy. Giờ thì anh chỉ
        huy một đại đội và tôi tạm thời là viên cố vấn của anh. Tôi cố hết sức để
        xin lỗi, về sự kiêu căng, chỉ trích về cách học hành của anh tại TSB. Anh
        ân cần, vui vẻ chấp thuận lời xin lỗi của tôi.”
        Vietnam Memoirs, Part 2, My Experiences as an Advisor with the Viet-
        namese Marines Corps/ Don Bonsper/2015




        “Quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã có thể la hét và than van [trên máy
        truyền tin], nhưng vì không có các viên cố vấn đi chung với họ sang Lào
        nên họ đã không thể truyền đạt các sự thật hiển nhiên của tình hình và tình
        trạng bên kia đất Lào cho phía Không Quân Hoa Kỳ, tốt như các viên cố
        vấn của họ sẽ làm... trong tình thế mà một người cố vấn Hoa Kỳ đã có thể
        diễn đạt đưa lên tất cả các sự việc khó khăn, nguy khẩn, tình trạng hiểm
        nguy... Quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã không thể diễn tả hết được các sự
        việc mà họ muốn trình bày, làm cho họ bị quân lính Bắc Việt bắn phá mãnh
        liệt, và họ đã không thể có được sự yểm trợ của không quân chiến thuật
        Hoa Kỳ.” Col Benjamin Harrison, Vietnamese Airbonre Advisor.
        Vietnam’s Forgotten Army: Heroism and Betrayal in the ARVN/Andew
        Wiest/2008

        “Vào ban đêm, các người lính sống sót còn lại của Tiểu đoàn 4 Trung đoàn
        1 Bộ Binh tạm trú trong các hố bom dọc bên con sông, dưới chân núi của
        một vách đá. Quân Bắc Việt bao vây họ trong bóng đêm và hét to trong loa
        cho “người anh em miền Nam” hãy đầu hàng. Tiểu đoàn đã không nhận
        được tiếp tế trong sáu ngày và đang bị thiếu hụt đạn dược. Họ không đầu
        hàng. Họ liên lạc truyền tin yêu cầu mang thêm đạn cho họ.
        Ngày 18 tháng 3, lúc mặt trời vừa lên, Tiểu đoàn 4 còn kẹt lại đã hoàn
        thành công tác của họ, bảo vệ cho Trung đoàn 1 Bộ Binh rút lui. Đến buổi
        trưa, Tiểu đoàn 223rd CAB gần như hoàn tất việc triệt thoái bộ chỉ huy
        trung đoàn và ba Tiểu đoàn 1,2 và 3. Viên phóng viên Saar có mặt ở căn
        cứ Kilo nhìn thấy bốn chiếc trực thăng đầu, “... xuyên qua khoảng rộng
        âu sầu của đám mây xám”. Những người bị thương được mang đến trước.
        Saar quan sát và ghi lại sau này. “...Một người lính ngã nhào ra và nằm
        yên đấy cho tới lúc các người bạn chạy tới và cẩn thận mang anh đến xe
        cứu thương. Những người khác có thể đi đứng được, đôi chân bước nặng
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258