Page 252 - MUDO 77
P. 252

Mũ Đỏ 77                       248

        Khi chiếc Kingbee đáp xuống một bịnh viện nhỏ của Hoa Kỳ tại Phú Bài,
        Cunningham được mang ra khỏi trực thăng, theo lời anh, gần như lõa thể.
        Anh nhớ vài người bác sĩ nói dây đai quá cao. Cunningham không thể tin
        được. Chân anh bị bắn thủng bên trên đầu gối và họ lại lo lắng cái đai bị
        cột quá cao. Lúc Walton và người toán viên Việt mang người lính Việt bị
        thương vào trong bịnh viện, một người nào đó nói với Walton, nơi đây
        không nhận chữa thương cho người Việt. Walton bảo với họ phải cứu
        người bạn Việt của anh, hay, nơi nầy sẽ biến thành địa ngục.”
        Across the Fence/John Stryker Meyer/2011

        “Một trở ngại đau buồn cá nhân là tôi đã nghĩ mọi người đều phải học
        hành chăm chỉ giống như tôi. Nếu một người nào đó không đủ sức khi
        chạy huấn luyện, tôi nghĩ đó là trách nhiệm của tôi để khuyến khích anh ta
        cố gắng nhiều hơn. Nếu anh ta không cố gắng theo tôi nghĩ là anh không
        thật tâm gắng sức, tôi sẽ cho rằng anh ta là tên bỏ cuộc hay kẻ lười biếng.
        Chúng tôi có 9 sĩ quan TQLC Việt Nam trong khóa học căn bản. Là một
        toán, họ không có vẻ hứng thú như tôi nghĩ là họ phải được khuyến khích.
        Tôi đã nghĩ là chúng tôi được chuẩn bị để đi và chiến đấu tại quê hương
        của họ, vậy mà họ đã không chăm chỉ trong khóa học huấn luyện tại TBS.
        Có thể là họ đã hiểu đủ về chiến tranh. Có thể là TBS là nơi giải tỏa, cho
        họ được “xì hơi” từ những sự việc kinh hoàng tại chính quê hương họ. Lúc
        ấy, tôi đã không nghĩ đến những điều ấy; tôi chỉ chỉ trích họ đã không chịu
        cố gắng nhiều hơn nữa. Một trong những sĩ quan trẻ người Việt là Trung
        úy Day.

        Tại TBS, chúng tôi được tổ chức từng trung đội theo họ. Bonsper và Day
        cùng Trung đội 1, thuộc Đại đội C. Vì cùng chung trung đội, chung tôi
        luôn cùng có mặt cho tất cả các cuộc thực tập và huấn luyện thể lực cho
        trung đội. Tôi luôn khó khăn với Day. Tôi gọi anh là thằng bỏ cuộc, và
        thêm nhiều điều khác nữa. Giờ, khi nghĩ lại việc đó, tôi chợt nghĩ tôi là ai,
        rằng là tôi đã có thể đòi hỏi và chỉ trích anh và các người bạn sĩ quan của
        anh. Anh ta cao, khỏe mạnh và nói tiếng Anh rất giỏi. Tôi nghĩ là anh đã có
        dư khả năng để làm cho anh giỏi hơn. Đúng hay sai, tôi thúc giục Day cố
        gắng thêm nhiều hơn nữa. Anh phản ứng bằng cách nói với tôi nếu tôi mà
        đến Việt Nam, anh “sẽ giết tôi”. Điều đó không có vẻ là một một đe dọa
        thật sự lúc ấy, vì tôi sắp sửa là một trung đội trưởng cho Thủy Quân Lục
        Chiến Hoa Kỳ. Nhưng ngay giờ này, chiếc xe jeep chạy tưng trong sỏi đất
        trên một con đường đất để đến gặp Trung úy Day và đại đội của anh ta, trớ
        trêu thay lại làm công việc cố vấn cho anh ta, tôi lo nghĩ không rõ cảm giác
        của anh sẽ như thế nào khi trông thấy mặt tôi, đến đơn vị của anh.


                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257