Page 254 - MUDO 77
P. 254

Mũ Đỏ 77                       250

        nhọc vì các vết thương làm cho kiệt sức, và với sự lôi cuốn, gương mặt
        đanh lại, quân phục nhàu nát và các băng bông hôi thối, với vẻ đau đớn, họ
        tiến bước thẳng đến hướng chúng tôi giống như đang bước đến địa ngục.
        Rồi, trên không trung từng đàn trực thăng Hueys, mang những kẻ lành lặn
        đang về đến. Đặt bước chân đầu tiên trở về lại vùng đất Nam Việt Nam,
        cho từng người lính là điều hân hoan – cái nhếch mép ngây ngất, cái cười
        vang bất lực, sự hân hoan của các người bạn, ăn mừng được thoát nạn
        chung, với những cánh tay đặt vào cổ và trên vai. Không cần dùng những
        lời tiên tri, hay tài năng cũng có thể hiểu được rằng trong sáu tuần lễ vừa
        qua, những người lính này đã nhìn thấy chiến trận mà họ không bao giờ
        nghĩ sẽ thoát nạn được. Tuy vậy, họ đã trở về, mặc dù vẻ ngơ ngác và sự
        chứng nhận đã quá mệt mỏi, mọi người lính đều còn nón sắt và súng trận,
        và bằng cách nào đó, họ vẫn còn có dáng vẻ của các người lính cứng cáp
        và đáng tin cậy.”
        “Họ nhìn ngon lành”, Saar phê bình với một người phi công.
        “Vâng, những gì còn lại của bọn họ.”
        Saar nói chuyện với một viên đại úy TQLC Hoa Kỳ, ông là người cố vấn
        cho Quân Đội VNCH, đứng quan sát những người lính của ông ta đang
        trở về với cố gắng không để lộ cảm xúc. Các sự việc chánh trị về việc xâm
        lăng đã không cho phép ông được đi cùng với các người lính sang Lào.
        Và những lời chỉ trích của ông như lời buộc tội bội nghĩa, “Tôi mong ước
        chúng tôi cùng đi với họ. Chúng tôi huấn luyện cho họ, sống chung với họ.
        Điều nầy giống như chơi ăn gian, một sự gian lận.”
        Into Laos: The Story of Dewey Canyon II/Lam Son 719/Keith William
        Nolan/1986

        “Lúc bay lên được, ngay cả với các người lính Việt Nam Cộng Hòa nắm
        giữ hai cửa ra vào, ngay các khẩu súng đại liên, màu đỏ bắt đầu hiện lên
        trên các đồng hồ trực thăng; trực thăng sẽ không thể bay nổi với trọng
        lượng quá nặng trên tàu. Ngay lúc ấy, Johnson biết được “hoặc là tất cả
        mọi người sẽ bị rơi xuống đất, hay một số người trên trực thăng sẽ phải
        rơi xuống đất.” Johnson cho một lịnh quá khó khăn đối với ông, đẩy bốn
        người lính miền Nam đang đeo cửa và càng súng đại liên, ngay trên độ cao
        hai trăm bộ. Cuối cùng, chiếc trực thăng bị trúng đạn của Johnson bay về
        được Khe Sanh, với hai mươi mốt người lính miền Nam cùng chung với
        phi hành đoàn bốn người. Trong lúc những khung cảnh giống như chiếc
        trực thăng trở về của Johnson được đưa lên bản tin quốc tế hàng đầu và
        làm cho “huyền thoại lâu dài” về sự hèn nhát của Quân đội Việt Nam Cộng
        Hòa, Johnson và các người bạn của ông hiểu rõ tình hình thật sự của chiến
        trường. Các người lính Quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu và đã
        trông thấy chiến tranh cả đời, “nhìn quanh, và, mẹ họ, anh ta là ‘thằng chó
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259