Page 259 - MUDO 77
P. 259

Mũ Đỏ 77                           255
        Nguyễn Quốc Đạt, và tên mật mã là Max. Khi chúng tôi được đưa vào nhà
        tù Building Zero lần đầu tiên, chúng tôi cố gắng khoan thủng một lỗ trong
        vách tường, qua phòng kế bên, nhưng không thể làm được. Ṃột ngày nọ,
        chúng tôi nghe tiếng động từ bên phòng của Đạt. Tiếng động tiếp tục cho
        hai hay ba phút. Cuối cùng thì một ít mảnh vỡ xi măng của tường nứt ra
        và đổ xuống sàn nhà, và xuyên qua đó là một miếng thau nhỏ, dầy cỡ cây
        viết chì. Tôi nhìn qua lỗ hổng và thấy một tròng mắt đen. Tôi đặt tai vào và
        nghe người nào đó hỏi, “Có nghe tôi được không, Kornel (đại tá)?” (Anh
        luôn nói “Kornel”)
        Tôi trả lời, “Vâng, Đạt. Chú vừa làm gì vậy?”
        “Tôi vừa khoét một lỗ thủng trên tường, để cho chúng ta nói chuyện với
        nhau. Có phải là ngon lành hơn không?”
        “Đúng vậy, nhưng chú làm bao lâu thì xong?”
        “Ồ, khoảng chừng ba hay bốn phút.”
        Tôi nói với chính tôi, “Cái thằng nhỏ ba xạo.” Ba trong những người của
        chúng tôi cố gắng làm cho thủng vách bên kia trong nhiều ngày qua. “Chú
        xài cái gì vậy?”
        “Nè, tôi sẽ đưa cho. Đại tá có muốn thọc một lỗ bên vách kia không?”
        Tôi do dự khi muốn nói với anh chúng tôi đã cố gắng trong nhiều ngày. Tôi
        nói với Đạt, “Được, hãy cho tôi xem nó.”
        Anh đưa sang cho tôi một cây thau lớn bằng cỡ cây hàn gió đá. Tôi không
        thể tin được. “Chú làm thủng tường bằng cái nầy hả?”
        “Vâng, Kornel.”
        Chúng tôi lấy cây thau đó và cố gắng móc một lỗ bên vách tường kia như
        anh đã nói, nhưng cũng giống như những lần trước, không thể làm được,
        cứ đụng vào gạch. Chúng tôi hỏi lại anh, “Chú làm bao lâu mới xong vậy?”
        Anh nhấn mạnh, “Ba hay bốn phút.” Tôi biết là anh ta nói láo. Phòng tôi có
        ba người, toàn là sĩ quan cao cấp. Tuy nghĩ, toàn là những người có kiến
        thức và thông minh, chúng tôi đã không thể đục thủng tường trong vòng
        nhiều ngày, với một miếng sắt lớn.
        Hôm khác, Đạt gọi và hỏi, “Đại tá, đục được lỗ qua tường của Kornel
        Kirk chưa?” (Tom Kirk sống bên phòng kế cạnh). Tôi nói, “Không, Đạt.
        Mấy bàn tay chúng tôi bị sưng phồng lên, và chúng tôi chưa làm được.”
        Anh nói, “Ồ, sao lại vậy.” Đạt luôn lịch sự. Vài phút sau, có tiếng gõ lên
        tường. Chúng tôi kéo nút ra, và qua lỗ hổng là một tờ giấy vẽ bức tường,
        cách xây gạch, từng lớp và từng lớp gạch, và cách nào để biết kẻ hở xi
        măng giữa hai cục gạch. Tôi lấy cọng thau nhỏ và tìm kiếm vị trí đúng của
        nó. Chỉ trong năm phút, tôi khoét được một lỗ qua phòng Tom.” General
        Robinson Risner
        The Passing of the Night, My Seven Years as a Prisoner of the North Viet-
        namese/General Robinson Risner/1973
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   254   255   256   257   258   259   260   261   262   263   264