Page 248 - MUDO 77
P. 248
Mũ Đỏ 77 244
lính miền Nam khóc. Tôi đưa cho anh khẩu súng lục của tôi, một hành
động vi phạm cả trăm chỉ thị của Hoa Kỳ về những sự việc thân thiện với
người Việt. Nhưng tôi đếch ngán. Khi tôi đến phi trường, một phần của
binh chủng Dù đang được gởi đến một trận đánh nằm ở phía bắc thành
phố Huế, và Tướng Trưởng đã có mặt ở chiến trường trước rồi. Lúc phi
cơ vừa chạy trên phi đạo, những người lính Mỹ quanh tôi khoái trá, hoan
hô ầm ĩ, nhưng tôi bị nghẹn ở cổ họng. Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy
được những người lính Nhảy Dù của tôi đang được đưa lên chiếc C-130.
Rất đau lòng khi phải rời bỏ những người đàn ông mà tôi đã cùng chiến
đấu, tôi nghĩ giống như tôi đã bỏ rơi họ.” General Norman H. Schwarkopf.
It Does Not Take a Hero/Herbert Norman Schwarzkopf, written with Peter
Petre/1992
“Tôi tiếp tục hành quân với Đại Đội Trinh Sát 302 ngày cũng như đêm,
và hầu như là tôi đã thích từng phút từng giây cho những lần hành quân.
Tôi đã được coi như là một người lính trong đại đội và được đối xử công
bằng. Khi ở hậu cứ, chúng tôi chơi đùa, ăn nhậu chung với nhau, và khi bị
mất một người bạn, chúng tôi cùng đau buồn như nhau. Tôi đã trở thành
người bản xứ đến nỗi tôi tránh xa các người bạn Hoa Kỳ, vì họ không hiểu
sự quan hệ giữ tôi với người Việt. Tôi không thích nhiều người Hoa Kỳ đã
đối xử không tốt đẹp với người Việt, coi họ như là công dân hạng nhì ngay
chính trên đất nước của họ. Hầu hết những người dân địa phương có giáo
dục và đàng hoàng hơn những anh chàng GI làm việc ở thành phố Đà Lạt.”
An NCO’s Story Gone Native/Alan G. Cornett/2000
“Cần Thơ, ngày 21 tháng Giêng năm 1967
Alicia thân mến,
Tôi viết cho bạn về một cuộc tuần tiễu vắng lặng trên một con sông, bờ
sông yên tĩnh và những vì sao lấp lánh, chiếu sáng nhiều lần vì không
khí ẩm ướt. Chúng tôi về đến bờ trước chín giờ đêm. Đây là một phần
của chiến dịch Game Warden khởi diễn tại Cần Thơ, thành phố lớn nhất
của vùng châu thổ sông Cửu Long. Có nhiều nhà hàng nhỏ tại Cần Thơ
và người Việt, luôn với trẻ thơ đến ăn và trò chuyện bằng tiếng của họ,
thứ ngôn ngữ nghe giống như đang ca hát. Những nhà hàng tại nơi ấy thì
không sáng sủa cho lắm bởi vì điện bị thiếu, nên hầu hết các nhà hàng đều
dùng những loại đèn treo nhỏ
Khoảng mười giờ đêm, hai thanh niên đang đi dạo bỗng dừng bước trước
một nhà hàng đông khách, rồi đột nhiên thảy hai trái lựu đạn vào bên trong
cánh cửa đang mở rộng. Một trái không nổ, nhưng trái kia nổ tung, xé nát
người lớn và trẻ thơ. Không một người lính Hoa Kỳ hay một người lính
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược