Page 247 - MUDO 77
P. 247
Mũ Đỏ 77 243
Robert Elegant gợi ý rằng, không hiểu rõ về cuộc chiến, những phóng viên
trẻ bị lung lay bởi sự tàn bạo của chiến tranh, tàn phá và hủy diệt. Nhiều
người bị nhầm lẫn sự dã man của tất cả các cuộc chiến với cuộc chiến riêng
biệt tại Đông Dương, mà họ kết luận một cách không có suy nghĩ là độc
nhứt trong lịch sử nhân loại, bởi vì đây là điều mới mẽ đối với họ.
Giống như những người lính Hoa Kỳ, các phóng viên không nhận được
sự huấn luyện về văn hóa, ngôn ngữ và chánh trị của người Việt. Tuy họ
dùng những người Việt nói tiếng Anh [không hợp cách], việc giao tiếp với
người Việt vẫn thật là giới hạn và khó khăn. Thường xuyên, quan điểm
của người Việt bị mất mát hay bị bỏ quên trong thời hạn cuối cho một câu
chuyện, vấn đề hay biến cố xảy đến. Không nhận định với hay nói chuyện
với người Việt, các phóng viên có xu hướng tập trung, như Braestrup dùng
câu “kinh nghiệm Tây Phương” trong cuộc chiến. Dân chúng Hoa Kỳ, có
thể nhìn thấy nhiều hơn, truy cập và quen thuộc; hậu quả là họ nhận nhiều
nguồn thông tin trực tiếp bởi báo chí Hoa Kỳ. Trong một cuộc khảo sát,
phân tích gia Lawrence Litchy tìm thấy, trong một thời điểm, trong 187
vấn đề thuộc về chiến tranh được trình chiếu mỗi tuần, chỉ có 28 là có liên
hệ đến Nam Việt Nam, số lớn kia bày tỏ về các người lính Hoa Kỳ. Nói
về vấn đề này, Đại Tướng Westmoreland phê bình: “Rốt cuộc, dân chúng
tại quê nhà có ấn tượng sai lầm rằng chỉ có lính Hoa Kỳ, thực tế là những
người thật sự chiến đấu. Vì vậy, trong các căn phòng của đất nước Hoa Kỳ,
đó chỉ là cuộc chiến của Hoa Kỳ.”
Losers are Pirates/edited by James Banerian/1984
“Chúng tôi trở về ngay nơi chính làng, sát ngôi nhà thờ. Bấy giờ, báo chí
đã có mặt. Đám Saigon Commando, mấy tên đã lên thăm tôi trên Tây Ninh
cũng
iống như mấy con ma cà rồng. “Nhìn bên nầy nè”, một tên la to, “Một thây
người chết”. Rồi bọn chúng cùng chạy đến và bắt đầu chụp hình.
Đại Tá Wilson bảo tôi hướng dẫn bọn chúng đến nơi xảy ra trận đánh. Tôi
phải miễn cưỡng làm việc ấy và chủ tâm đẩy bọn chúng khỏi cánh đồng
với đầy thây người chết. Tôi không muốn cái đám báo chí nhảy tưng lên
với cái niềm vui sướng trên một trong những cảnh buồn thảm nhứt của
cuộc chiến. Những người lính ngã gục đó phải được nằm nghỉ bình yên.
Tuy vậy, tôi dẫn bọn chúng đi vài nơi khác. Một xác chết nơi đây, một vị
trí súng nơi kia, bọn chúng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Một lực lượng
địch quân hùng hậu nằm phục kích, và Tiểu Đoàn 33 BĐQ bị đốn ngã.”
Dai Uy/James E. Behnke/1992
“Buổi sáng hôm tôi rời Việt Nam, khi tôi nói lời chào giã biệt với Trung
Sĩ Hùng, mắt anh đẩm lệ. Tôi chưa từng bao giờ trông thấy một người
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược