Page 268 - MUDO 77
P. 268

Mũ Đỏ 77                       264

        năm 1975 cho đến khi ông được thả năm 1988, và sau khi qua đến Hoa
        Kỳ, Bình vẫn luôn làm việc. Luôn bất khuất, không hề ngã gục, đám cai tù
        cộng sản đã không thể cải tạo được ông.”
        The Easter Offensive and the Bridge at Dong Ha
        http://www.wnd.com/2003/08/20243/

        “Một người lính biệt kích khác, Mai Văn Học, đã từng nói với tôi về cảm
        nghĩ của anh:
        Các anh đến Việt Nam! Các anh kêu gọi chúng tôi giúp các anh và chúng
        tôi làm điều đó. Đó là tiền của các anh, trả cho thuyền bè, súng đạn và
        lương bổng của chúng tôi. Chúng tôi được trả hai lần lương trong tháng,
        một là từ người của chúng tôi, phần kia là của các anh. Chung qui thì cũng
        là từ tiền của các anh.
        Vậy thì chúng tôi đi các công tác của các anh, chúng tôi bị bắt và rồi, chúng
        tôi bị bỏ rơi vào năm 1973, tại Paris. Các anh tin tưởng vào tất cả mọi điều
        tầm xào, bậy bạ của cộng sản khi họ mìm cười với các anh. Các anh phải
        rời khỏi Đông Nam Châu Á, và các anh đã ra đi. Chúng tôi? Chúng tôi đã
        bị “xài”. Bên cạnh đó, chính sách của các anh là chối bỏ, nghĩa là chúng tôi
        đã không hề hiện hữu. Bởi vì các chuyến công tác đều được dấu kín, việc
        tất nhiên là người của chúng tôi là những người phải đòi hỏi cho chúng tôi
        được trao trả. Và – họ có thể làm được gì? Các anh, những người Hoa Kỳ,
        là những người đã điều đình cho Hiệp Định Paris, không phải chúng tôi.
        Ông Kissinger của các anh đã hoàn thành những thỏa thuận ngầm với Lê
        Đức Thọ, và chính quyền chúng tôi có được Hiệp Định Hoà Bình Paris của
        các anh đẩy ngay vào cổ họng chúng tôi. Đó là một thỏa hiệp đê tiện và
        đầy dẫy những khiếm khuyết, quá nhiều sai lầm. Nhưng người Mỹ các anh
        chẳng thèm quan tâm đến những lỗi lầm tai hại đó. Các anh chỉ muốn rời
        khỏi Việt Nam và các anh đã mong muốn một cách điên cuồng đến nỗi các
        anh sẵn lòng hy sinh tất cả mọi việc cho đến lúc chung cuộc. Các anh nói
        với mọi người các anh sẽ rút đi trong danh dự. Dĩ nhiên là các anh đã làm
        được điều đó. Và chúng tôi lại là những người bị bỏ mặc vào phút cuối.
        Vậy thì cái danh dự kia nằm ở chỗ nào? Nói với tôi điều đó – danh dự ở
        đâu? Tôi nghĩ là chúng ta nói chuyện về định nghĩa khác nhau của hai chữ
        danh dự. Và người Mỹ các anh đã từng than phiền về đám Cộng sản Việt
        Nam, là những tay “chơi chữ”.
        Tôi đã không thể làm gì/nói gì để trả lời lại được. Sự tức giận của anh ta
        không phải dành cho cá nhân tôi, nhưng niềm tin của anh cho thấy anh bị
        phản bội. Tôi đã không tức giận về những điều anh đã nói. Sau cùng, anh
        là người ở tù 15 năm, trong những trại tù tại miền Bắc Việt Nam, còn tôi
        thì không.”
        Project Alpha, Washington’s Secret Military Operations in North Vietnam/
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   263   264   265   266   267   268   269   270   271   272   273