Page 273 - MUDO 77
P. 273
Mũ Đỏ 77 269
Nhiều người đã luôn hỏi tôi về các bài học trong chiến trận tại Việt Nam.
Những người trong chúng ta đã từng chiến đấu chung với Sư Đoàn Nhảy
Dù Việt Nam là những người không bao giờ lên tiếng. Tất cả những điều
chúng ta luôn nhớ và biết đến là sự chịu đựng dũng cảm và lòng quyết tâm
của các Binh Nhì Nhảy Dù Việt Nam, những người lính trẻ luôn thẳng
bước vào chiến trận. Họ không có được các tượng đài vinh danh, chỉ trừ
trong tâm tưởng và ký ức của chúng ta.” General Barry McCaffrey
The Forgotten South Vietnamese Airborne/Barry R. McCaffrey/August 8,
2017
https://www.nytimes.com/2017/08/08/opinion/south-vietnam-air-
borne.html?action=click&pgtype=Homepage&clickSource=story-
heading&module=opinion-c-col-right-region®ion=opinion-c-col-
right-region&WT.nav=opinion-c-col-right-region
“Sự thật đau lòng của cuộc chiến, đánh nhau thêm ba năm nữa sau khi
chúng ta bỏ đi, là các đơn vị ưu tú – Nhảy Dù, Biệt Động Quân và Thủy
Quân Lục Chiến – nơi mà lòng trung thành và kỹ thuật chiến đấu là hạng
nhứt, cũng bị thiệt hại nặng nhứt. Khi màn đã hạ, không có được bao nhiêu
người chạy thoát và đến được Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. . Cho những
người may mắn, chúng ta ôm lấy họ và bảo bọc họ trong khả năng của
chúng ta. Nhiều người đã đứng vững và tách riêng ra, và tình bạn giữa
chúng ta và họ ngày càng thắm thiết. Cho những người phải đi vào “trại
học tập cải tạo”, chúng ta biết được đời sống của họ là cả một địa ngục;
cả một sự mâu thuẫn của chiến trận mà quân địch đã đối xử với TQLC.
Nhưng, dĩ nhiên là, đám cán bộ chánh trị điều khiển trại tù không thể so
sánh được với kinh nghiệm của những người lính đánh trận kỳ cựu, nơi mà
sự kính nể cho đối thủ của mình sẽ là điều thông thường.
Cho những người trong chúng ta mà đời sống đã có quá nhiều va chạm –
mãi mãi phải đổi thay – vì tấn thảm kịch quá to lớn: Việt Nam, kỷ niệm
của chúng ta quá khốc liệt. Chắc chắn đây là trường hợp đối với riêng tôi,
tôi sẽ đi đến nấm mồ của tôi với ký ức của những người lính TQLC chung
quanh tôi tại Đông Hà, ngay sau khi tôi phá hủy cây cầu. Tôi vừa bị ngất
đi, đầu óc quay cuồng và ngất ngư. Các người lính ấy xoa bóp mặt và hai
cánh tay trần của tôi, và nói với giọng dịu dàng “Cảm ơn Đại úy, cảm ơn
Đại úy, Việt cộng biến hết, chết hết rồi”. Thêm hàng trăm câu chuyện khác
mà tôi có thể kể, chua cay, tàn bạo, đầy kích thích và mỗi câu chuyện rất
khó mà tin được. Nguyên tố quan trọng của những câu chuyện này, tuy
vậy, là điều hãnh diện phi thường mà chúng ta đều cảm nhận là được phục
vụ trong cơ cấu của Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam – vô hạn, vô song TỰ
HÀO. Chúng ta sẽ không còn được nhìn thấy những sự việc giống như họ
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược