Page 275 - MUDO 77
P. 275

Mũ Đỏ 77                           271
        người con của ông. Đặc biết, Hiệu ham biết về Hoa Kỳ, tôi giải thích về sự
        kỳ diệu của hệ thống xa lộ liên bang và thức ăn nhanh [fast food], ông ta sẽ
        kêu lên, “Thiệt à? Thiệt à?”. Tôi nhận ông là người bạn thân, và biết chắc
        ông cũng nghĩ như vậy về tôi. Tôi đã vượt qua được nền văn hóa phân ly.
        Tôi không còn là một bảo vật dư thừa, cần được nuông chiều và bảo vệ.
        Tôi được ông và các người lính nhìn nhận, là một trong những người lính
        trong đơn vị. Ông cho tôi biết các người lính biết ông vừa mới là người
        chồng và sắp là người cha, và họ cảm kích là trong các giây phút này của
        đời tôi, tôi lại xa cách gia đình, chia sẻ sự việc may rủi với họ.
        Không may, vừa sau khi căn cứ Bê Lương được hoàn tất. Hiệu nhận sự vụ
        lịnh thuyên chuyển đến đơn vị khác. Đại Úy Khiêm là người thay thế ông
        [cho một người Việt] ông ta cao lớn dị thường và làm phách. Tôi cảm nhận
        sự mất mát của Đại Úy Hiệu. Vừa là một người bạn, Hiệu còn là người chỉ
        huy giỏi, được các người lính kính nể. Và một điều gì đó cho tôi biết Kh-
        iêm lại không có được những điều này. Hiệu rời khỏi đơn vị, và ba mươi
        năm sẽ trôi đi. Nhưng rồi tôi sẽ gặp lại ông.
        Oct 1991,
        Khoảng một năm rưỡi sau, trong tháng Mười năm 1991, tôi đang ở Min-
        neapolis để nói chuyện cho một chương trình gọi là Minnesota Meeting,
        tôi bước vào phòng khách của khách sạn, ngay nơi sự việc đang diễn ra;
        và nơi ấy, có một người đàn ông nhỏ bé đang đứng đấy, bị bao trùm bằng
        một cái áo khoát choàng không thích hợp, nhìn lạc lõng. Tôi nhận ra Hiệu
        ngay tức khắc. Ông đã đứng chờ tôi, và ông cười bẽn lẽn. Tôi ôm lấy ông.
        Đôi mắt chúng tôi đẩm lệ. Ông cảm ơn về sự giúp đỡ của tôi và cho biết
        bằng cách nào mà ông tìm được một người bảo trợ cho gia đình ông tại
        Minnesota. Tôi mời Hiệu cho cuộc nói chuyện của tôi và sắp xếp cho ông
        ngồi trong một cái bàn ngay trước bệ đài. Tôi bắt đầu bằng câu nói, “Tôi
        vừa gặp lại một người bạn cũ ngay tại đây, người mà tôi đã không trông
        thấy gần ba mươi năm. Tôi muốn các bạn gặp gở ông, một người hàng
        xóm mới và cũng là một công dân mới của Hoa Kỳ, Võ Công Hiệu.” Hiệu
        đứng lên trong sự cổ võ nồng nhiệt, nhìn ngơ ngác bởi số mạng đã mang
        ông đến một quê hương mới, ngay trung tâm Hoa Kỳ, quá xa và quá khác
        xa quê quán của ông; nhưng cuối cùng, ông có được tự do.
        ” General Colin Powell
        My American Journey/Colin Powell with Joseph E. Pesico/1995



        “Năm 1975, khi được 9 tuổi, tôi phải làm cuộc vượt thoát khỏi Việt Nam,
        và gia đình chúng tôi rời Việt Nam một ngày trước khi Sài Gòn bị sụp đổ.”
        Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt, viên sĩ quan cao cấp lo việc chỉ huy cơ
        động cho Sư Đoàn 1 Không Kỵ phát biểu.”
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   270   271   272   273   274   275   276   277   278   279   280