Page 280 - MUDO 77
P. 280
Mũ Đỏ 77 276
Phía beân kia
maët göông
ñaõ traùng thuûy.
Mñ. Chu thuïy nguyeân
Ở bờ bên kia. Tôi không tận mắt thấy. Nhưng
có lần từ phía đó tôi nghe tiếng cha tôi gọi
vọng sang : – Con ơi hãy nhớ khóa cửa nẻo
cẩn thận. Tôi vẫn mãi rong chơi, vẫn quên,
vẫn thường bung cửa nẻo, và cứ thả rê tuổi
trẻ tôi bất luận…Việc thả rê nói nào ngay
cũng còn tùy theo sức quyến rũ của ngoại
cảnh, tôi phải công nhận có lúc mê mết, khó
dừng. Mê mết như đứa bé cầm được cây cọ vẽ
trên tay, cười ngặt nghẽo , đắc chí bên vô số
hộp sơn màu đang mở nắp. Nhìn quanh quất
chẳng có ai, dại gì không nhúng cọ vào sơn
quấy khắp sàn nhà như từng thấy cha nó vẽ
tranh. Nguệch ngoạc trong nụ cười nắc nẻ,
ánh mắt kinh ngạc, bé chẳng hề biết mình vẽ
rồng, vẽ rắn, vẽ còng, vẽ cua, hay vẽ người.
Chán chê thì ném cọ sang một bên, nằm ngay
lên tác phẩm còn ướt của chính mình, chổng
đít lên trời, đầu hạ xuống như đang trông
em. Lặng thinh, có khi bật cười nắc nẻ, vừa
cười vừa luôn nhìn quanh xem có ai cười
hùn. Cười chán thì lại thở dốc, hoặc tệ hơn
sẽ khóc. Khóc thật ngon lành không duyên
cớ. Khóc như bầu trời Sài Gòn xưa trong trí
nhớ mòn mỏi của tôi, đang nắng bỗng chợt
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược