Page 278 - MUDO 77
P. 278

Mũ Đỏ 77                       274

        sự muốn nói chuyện với ông và nghe chính ông kể về những sự kiện đó.
        Vậy thì, nếu một điều mà tôi muốn các bạn nhận lấy về buổi lễ tưởng niệm
        hôm nay, là các bạn về nhà, và hỏi cha mẹ các bạn về những mẩu chuyện
        của họ, trước khi quá trễ. Trước khi lịch sử của chúng ta bị mai một. Chúng
        ta, là thế hệ người Việt gốc Mỹ thứ hai, cần phải bảo tồn những câu chuyện
        lịch sử của chúng ta và đó là lý do, tại sao Tháng Tư Đen lại là điều quan
        trọng để chúng ta phải mãi nhớ.

        Tôi rất trân quí mọi người trong gia đình tôi, những người đã sống, đã tồn
        tại trong cuộc chiến, và phải phấn đấu mãnh liệt mới tới được nơi nầy, để
        cho tôi, các chị tôi, các anh chị em họ của tôi có được một đời sống tốt đẹp
        hơn cuộc sống mà họ đã trải qua.


        Điều cuối là, mẹ tôi có mặt với chúng ta ngay đêm nay, tôi muốn tạm
        ngưng tại đây, và kính mời mẹ tôi lên trên sân khấu để nói một điều với
        bà. Mẹ, lên trên nầy với con... Cảm ơn mẹ, đã yêu thương, lo lắng và dạy
        dỗ con.
        Luôn thương yêu mẹ.”
        Black April/Kati Nguyen/sinh viên trường UCLA



                                                       “Có  một  lần,  đứa
                                                       bạn  thân  ở  trường
                                                       Berkeley  hỏi  tôi,
                                                       “Vậy  thì...  mầy  có
                                                       quen ai là dân tị nạn
                                                       không?”  Điều  nầy,
                                                       ngay lúc ấy, làm cho
                                                       tôi  tỉnh  thức.  Lịch
                                                       sử  và  văn  hóa  của
                                                       người  Mỹ  gốc  Việt
                                                       mà  tôi  lớn  lên,  chả
                                                       một  ai  biết,  chỉ  trừ
                                                       các bạn người Việt,
        gia đình và trong cộng đồng.
        Hôm nay, đúng bốn mươi năm tưởng niệm ngày mất Sài Gòn. Với cha mẹ,
        cậu dì, cô chú, ông bà nội ngoại, chỉ có một điều: ngôi nhà và đất nước mà
        họ biết đã trở nên một cơn ác mộng.
        “Ngày 29 tháng 4 là ngày dài nhứt trong đời. Ngày 30 là ngày điên khùng
        nhứt.” – lời Thầy Bắc (thầy dạy tiếng Việt của tôi).
        Vậy, nếu bạn đang nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi đó: Đúng. Cha mẹ, ông
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282   283