Page 282 - MUDO 77
P. 282
Mũ Đỏ 77 278
dài xuống tận lưng, bù xù, dơ bẩn từ trong
nhà lồng chợ bước ra, vừa đi gã vừa lảm
nhảm liên tục trong miệng, thỉnh thoảng
cười ngất, dừng lại nhìn lên trời đưa tay chỉ
chỏ, nói một tràng gì đó, gật đầu rồi lại đi
tiếp. Đến quán cà phê gần chỗ tôi ngồi gã
dừng lại, cúi mặt vào thùng rác một lúc, thò
tay vào thùng lôi từng cái vỏ chuối, vỏ đu
đủ thồn vô miệng nhai nuốt thật ngon lành
cùng nụ cười thật sảng khoái. Không bỏ lở
cơ hội, tôi vừa gọi thầy, vừa khều ông và chỉ
vào gã đó. Ông điềm tĩnh cười, không nhìn
vào tôi, ông từ tốn : – Thì đó, do căn kiếp
sống không tu đức, tạo vay nhiều nghiệp nợ
nên gia tài có chiếc xe mà đậu cũng hớ hênh
khiến kẻ gian nó vào cướp xe lái vòng vo
chơi. Đâu phải xe của nó đâu mà nó thương
tiếc, lo giữ gìn sợ bị va quẹt. Phải nói là
thầy khá đẹp trai. Quen thầy cũng khá lâu,
từ lúc đi gia đình Phật tử, tôi có nghe về
duyên xuất gia của thầy. Theo lời kể của
hòa thượng trụ trì, thầy xuất gia lúc 10 tuổi
ở quê, đến 18 tuổi vì khá đẹp trai nên trong
hàng Phật tử viếng chùa có nhiều cô gái
ngắm nghé chọc ghẹo. Họ hay buông câu
: Sao đẹp trai mà đi tu chi uổng vậy ? Có
bao nhiêu đó thôi mà thầy để dành tiền ,
lần hồi ra tỉnh nhổ dần hết hàm răng cho
mình trở nên xấu xí để không ai theo. Tu
học từ nhỏ nên kiến thức thầy khá uyên bác.
Có lần tôi hỏi thầy : – Mỗi đêm thầy đều
liên tục ngồi thiền, liệu khi viên tịch thầy sẽ
thành gì ? Thầy cười, đáp ngay không suy
nghĩ : – Thành quỷ. Tôi giựt mình hỏi lại :
– Ủa ! Sao vậy thầy ? Thầy từ tốn : – Muốn
thành Phật đâu phải cứ chịu khó ngồi thiền
là thành. Thân không tu, tâm không tịnh thì
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược