Page 286 - MUDO 77
P. 286

Mũ Đỏ 77                       282



        Cách đây đã lâu, lâu lắm, hơn 40 năm về trước, vào một buổi chiều thứ
        Bảy giữa mùa hè năm 1976, tôi gặp Tô Phạm Liệu lần đầu tiên ở Colorado,
        anh đi theo một số bạn bè từ Denver xuống Colorado Springs thăm tôi.
        Chúng tôi dọn xuống đây để tìm nơi yên tĩnh học hành kiếm cơm, tuy vậy
        bạn bè cũng không để yên.  Khi đó qua Mỹ chưa đầy một năm, vợ chồng
        tôi vừa đi làm vừa đi học thêm ở University of Colorado, còn rách như
        quả mướp, tạm thuê một căn nhà nhỏ ở gần hồ Prospect Lake thơ mộng,
        cách thành phố Denver khoảng 70 dặm. Căn nhà có gian bếp nhỏ nhắn,
        cũ kỹ, chỉ đủ chỗ cho hai vợ chồng và năm, ba người khách ngồi ăn cơm
        thanh đạm là cùng, thế mà bạn bè từ Denver cuối tuần cứ ùn ùn kéo tới, cứ
        tự nhiên như người Hà Nội, cứ tưởng như đi ăn nhà hàng La Pagode (cái
        chùa), chẳng cần thắc mắc điều chi.

        Không đủ chỗ thù tiếp đám bạn có khi lên tới hai ba chục người từ xa
        tới, đôi khi chúng tôi phải trải tấm vải nhựa xuống mặt thảm giữa phòng
        khách, chén chú, chén anh, chén thù, chén tạc.  Bắt chước người xưa: “Dục
        phá thành sầu dụng tửu binh”.  Cái sầu mất nước, cái sầu bỏ lại vợ con,
        cha mẹ, gia đình, bạn bè đồng ngũ.  Cái sầu phiêu lạc nơi đất khách quê
        người, cái sầu đang đánh đấm tưng bừng mà sao bỗng nhiên phải buông
        súng ngỡ ngàng bỏ đi.

        Trong đám bạn bè hôm đó có dăm ba người pilots, hai ba ông hải quân và
        mấy ông lính nhảy dù.  Ðầy đủ Hải, Lục, Không quân.  Mặt mũi ông nào
        cũng còn trẻ măng, chỉ mới xấp xỉ ba chục. Trong số đó có lẽ Tô Phạm
        Liệu lớn tuổi hơn cả, khi đó anh khoảng 35 tuổi.  So với tụi tôi dù tuổi tác,
        học hành bằng cấp có phần chênh lệch nhưng anh chẳng hề câu nệ.  Không
        quân và Nhảy Dù như có một cái liên hệ tình cảm đặc biệt, chỉ sau một vài
        ly sương sương là bắt đầu mày tao, chi tớ, coi như là bạn vàng từ thuở còn
        ở truồng tắm mưa.  Chúng tôi ngồi uống rượu tới gần sáng, nói chuyện đời
        lính, chuyện trên trời dưới đất, ngậm ngùi nhắc tới bạn bè vắng mặt.  Khật
        khù bên bàn rượu với đôi mắt đỏ ngầu, không biết vì say hay vì những xót
        xa cho quê hương, cho đồng đội, cho phận đời lưu lạc tha phương. Nhưng
        cũng có đôi khi cười vỡ nhà với những câu chuyện bù khú, chuyện gái
        gớm lăng nhăng.

        Tô Phạm Liệu uống rượu không biết say, chuyện trò duyên dáng, anh thao
        thao bất tuyệt:
        “Tao là lính Nhẩy Dù.  Ông về từ Charlie mùa hè đỏ lửa 72 đó mày biết
        không?  Không quân chúng mày thả bom cũng được đấy.  Tao nhớ nhìn
        thấy thằng A-1 bị trúng hỏa tiễn ở gần đồi Charlie mà thương nó, nó không
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290   291