Page 289 - MUDO 77
P. 289

Mũ Đỏ 77                           285
        quay về lại Denver.  Tôi cũng đoán trước được điều đó.  Dakota chỉ có
        người da đỏ Sioux, Santee … chả có một bóng người Việt, thì làm sao tìm
        được bạn bè? Mà nhậu một mình thì chán chết. Tô Phạm Liệu không thể
        sống thiếu bạn bè, bằng hữu.

        Anh chỉ cảm thấy thoải mái khi ngồi quay quần, không kiểu cọ, khách sáo
        giữa đám bạn bè cười nói tự nhiên.  Nhưng cũng có đôi khi tôi chợt thấy
        anh ngồi thừ người trước ly rượu, mắt nhìn vào bóng tối mông lung bên
        ngoài khung cửa sổ, như mất hồn, như đi lạc vào chốn nào xa vắng, hoang
        vu.  Như cảm nỗi đau buồn nào từ những ngày tháng xa xưa bỗng dưng trở
        lại mà những ly rượu cay, những tiếng cười rộn rã không đủ che dấu những
        vết thương nhức nhối trong lòng.  Hình ảnh đồi Charlie và người anh cả
        Trung tá Nguyễn Ðình Bảo mà chính tay anh đã băng bó vết thương trước
        khi hy sinh. Những đêm băng rừng lội suối, dìu đồng đội bị đầy thương
        tích, mà anh nhiều lần nhắc tới như hiện về trong ký ức.  Anh thường cất
        giọng xót xa ngâm bài “Nhớ rừng” của Thế Lữ:
        … Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
        Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
        ….
        Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
        Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
        Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
        Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
        Với khi thét khúc trường ca dữ dội
        Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
        Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
        Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
        Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
        Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
        Ta biết ta chúa tể muôn của loài
        Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.
         ……
        Hay đôi khi bỗng nhiên đập tay xuống bàn rượu, mắt trợn trừng nhìn vào
        bóng tối, ngâm bài “Tống Biệt Hành” của Thâm Tâm:


        Đưa người ta không đưa qua sông
        Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
        Bóng chiều không thắm, không vàng vọt,
        Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?

        Đưa người, ta chỉ đưa người ấy
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294