Page 290 - MUDO 77
P. 290
Mũ Đỏ 77 286
Một giã gia đình, một dửng dưng...
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ,
Chí lớn chưa về bàn tay không,
Thì không bao giờ nói trở lại!
Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
…….
Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay,
Chị thà coi như là hạt bụi,
Em thà coi như hơi rượu say.
Mây thu đầu núi, gió lên trăng
Cơn lạnh chiều nao đổ bóng thầm.
Ly khách ven trời nghe muốn khóc,
Tiếng đời xô động, tiếng hờn căm.
Vào khoảng đầu thập niên 1980, Tô Phạm Liệu hành nghề ở một bệnh
viện sát biên giới hai tiểu bang Kansas-Colorado. Tôi nhớ hầu như mỗi
cuối tuần anh đều lái xe bốn năm tiếng để về Denver, chúng tôi một nhóm
bạn bè lại hú nhau tụ tập, chén chú, chén anh, chuyện trò bù khú thâu đêm
suốt sáng.
Khoảng cuối thập niên 1980 anh đổi đi làm việc ở một bệnh viện cựu chiến
binh Hoa Kỳ ở thành phố Alexandria, Louisiana, chúng tôi ít có dịp gặp lại
nhau, chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hoặc nhắn tin thăm hỏi. Lần chót tôi
gặp lại anh vào mùa hè năm 1993, anh trở lại Denver thăm bạn bè và đó có
lẽ cũng là lần cuối chúng tôi ngồi chung bàn rượu với nhau. Sức khỏe anh
suy sụp một cách nhanh chóng, trông anh gầy hẳn đi vì bệnh gan tàn phá
cơ thể. Tháng Tư năm 1797, tôi lo lắng gọi điện thoại hỏi thăm, giọng anh
yếu ớt, mệt mỏi. Tuy vậy, tôi vẫn còn nghe tiếng cười ngạo nghễ từ đầu
dây bên kia: “Tao không dễ chết đâu mày. Ông còn chống cự dài dài, còn
lâu ông mới ngỏm”. Tôi hứa sẽ có dịp ghé thăm anh. Anh dặn dò: “Mày
xuống đây tao gọi thằng LXN, thằng KQ viết văn của tụi mày ở dưới New
Orlean lên đây. Mày biết không nó làm đồ nhậu hết sẩy, thỉnh thoảng nó
vẫn bê lên tao một bao crawfish ngồi lai rai cả buổi. Anh nói khích thêm:
“.. . Mày đừng lo, ông bệnh nhưng ông vẫn uống như rồng . . . Sư mày.
Xuống đây. Còn lâu ông mới uống thua mày.”
oOo
Tô Phạm Liệu vĩnh biệt bạn bè ra đi vào giữa đêm 29 tháng 7, 1997. Tôi
không ngờ anh đi mau như vậy. Tôi ân hận mãi vì thời gian đó phải đi
công tác xa nhà liên miên nên không xếp đặt thì giờ để thăm anh và gặp
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược