Page 291 - MUDO 77
P. 291
Mũ Đỏ 77 287
mặt anh lần cuối.
Thời gian trôi qua như vó câu, nào ngờ thấm thoát đã ngần ấy năm cách
biệt. Có những buổi chiều cuối tuần vắng lặng, tôi ngồi một mình, chợt
nhớ tới anh, sao cảm thấy cô đơn trống vắng lạ lùng. Tôi nhớ những chiều
thứ bảy dáng Tô Phạm Liệu lừng lững mặc bộ đồ hoa dù, chiếu mũ đỏ đội
lệch trên trán, ngang tàng bước ngang khu sân cỏ trước nhà tôi với một
đám bạn bè, cười nói hớn hở. Bộ quân phục và chiếc mũ đỏ in thẫm trên
bầu trời âm u tuyết phủ. Tôi nhớ những đêm ngoài trời tuyết giá, tôi say
mèm, người như sợi bún, tửu lượng tôi chẳng thể so bằng Liệu, nên thường
bỏ cuộc, nằm ngủ trên ghế salon nửa tỉnh, nửa mê, anh đến gần, ân cần đắp
nhẹ chiếc mền lên tôi: “Ngủ đi mày, sáng mai nhậu tiếp. Mẹ…cái thằng
chưa nhậu đã xỉn !”.
Và người Y sĩ, người lính Mũ Ðỏ Tô Phạm Liệu: “Ra đi không mang va-ly,
quần áo cứ thế đút túi...” Đã bỏ bạn bè ra đi !
Anh ra đi vĩnh viễn, ra đi chẳng cần . . .va-ly hành lý. Ngoài hình bóng
người vợ trẻ, đứa con thơ, chắc hẳn anh còn mang theo tình yêu quê hương,
đất nước, tình bạn bè, tình chiến hữu, tình những người lính Mũ Ðỏ một
thời cùng nhau ngang dọc, coi cái chết tựa lông hồng. Tôi cũng tin rằng
nếu được chọn lựa, anh sẽ chọn chiếc áo hoa dù và Mũ đỏ đút túi mang
theo, mãi mãi làm hành trang quí báu đi về bên kia thế giới. Và dù có yên
nghỉ nơi nào, nếu còn được nghe tiếng phi cơ chiến đấu bay ngang đầu
chắc chắn anh cũng sẽ đưa tay vẫy chào . . . Chào Ân cần. Chào Vĩnh biệt.
Chào Từ giã những người một thời bên nhau lao vào lửa đạn.
Ðể Tưởng nhớ BS Tô Phạm Liệu Nhân ngày Quân Lực VNCH.
Hiệu đính lại tháng Giêng 2018.
Hoàng Gia Viễn
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược