Page 288 - MUDO 77
P. 288

Mũ Đỏ 77                       284

        Ðốc tờ Tô có biệt tài đọc thơ, đọc phú, dù thơ phú lượm lặt ở những buổi
        trà dư tửu hậu, hay tự phịa ra, ông chẳng câu nệ cú pháp. Những mẩu văn
        chương rơi rớt từ đâu gom lại vẫn làm cho mọi người thích thú vì luôn
        hàm chứa tính hài hước, tiếu lâm.  Những lần bạn bè họp mặt có Liệu là
        không khí trở nên vui nhộn, sống động, cho dù các bà khó tính, giữ chồng
        như giữ của, mặt mũi lúc nào cũng đăm chiêu, nhăn nhó kinh niên, cũng
        ôm bụng cười hả hê, cười chảy nước mắt, cười bò ra sàn nhà.  Và dù ông
        chồng có ngồi lại đụng ly, đụng chén với bạn bè tới sáng, có say ngỏm củ
        teo, buột miệng xưng ra những tội ong bướm, gái gớm vụng trộm, những
        bà thuộc loại chằng lửa cũng chẳng lườm, chẳng nguýt, chẳng mặt nặng,
        mày nhẹ, mặt xưng, mày xỉa. Chẳng đanh đá, xỉa xói:  “Mày muốn gà có
        gà, mày muốn vịt có vịt, mà mày đi theo con nào?  Con nào bốn vú, hai l…
        thì theo, còn không thì mày về mày đ… cái l… bà đây này …Nghe chửa
        cái đồ phải gió !”

        Trong cái chặng đường phiêu bạt của cuộc đời di tản buồn thê lương, tôi và
        một nhóm bạn bè cũ, mới, bỗng nhiên cảm thấy gần gũi nhau, thương nhau
        hơn. Thương cho thân phận lãng nhách đột nhiên bị đẩy vào giữa cái xã
        hội vàng thau lẫn lộn, bạc tình, bạc nghĩa, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván,
        coi đồng đô la to bằng cái bánh tráng.  Mấy mợ gặp nhau thì khoe khoang,
        ganh tỵ:  Hột chị to, hột em nhỏ - hột chị tròn, hột em méo - hộ chị trắng,
        hột em đen . . . Trước cái sự đời lố lăng nhảm nhí đó, Tô Phạm Liệu tức
        cảnh sinh tình, anh hay châm chọc:
        Chồng chị giầu chị đeo vàng, đeo ngọc.
        Chồng em nghèo em nắm chắc con cu.
        Một mai bóng xế trăng lu,
        Ngọc vàng chị mất mà con cu em vẫn còn.
        Anh thường cất giọng cười sảng khoái sau những lần ngâm thơ tiếu lâm
                                     như vậy.  Hoặc những khi nhái thơ ông
                                     Nguyên Sa:
                                     Nắng Saigon anh đi mà chợt “rét”
                                     Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông
                                     “Lụa Hà Ðông 5 ngàn đồng một thước
                                     Mà sao em nỡ xé 4, 5 mầu”
                                      Anh vui với đời sống bình dị, không đua
                                     đòi, chỉ thích gần bạn bè nhất là những
                                     người đã một thời lao vào lửa đạn với
                                     anh.  Tôi nhớ có dạo anh di chuyển đến
                                     một bệnh viện thuộc thành phố nhỏ phía
                                     bắc Dakota để tu nghiệp ngành chuyên
                                     môn, nhưng chỉ 3 tháng sau anh bỏ dở,
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293