Page 287 - MUDO 77
P. 287
Mũ Đỏ 77 283
Mđ Bs. Tô Phạm Liệu (trái)
và Tác giả Hoàng Gia Viễn (đeo kiếng)
Hình chụp năm 1981
kịp bung dù, máy bay cắm đầu xuống ruộng lúa tức tưởi. Tao nghe nói
hình như nó là cái thằng thiếu úy đẹp trai, trẻ măng sắp lấy con gái bà chủ
tiệm ăn Hương Giang (?) gì đó ở Pleiku thì phải. . . Sư chúng mày sao cứ
gọi ông là bác sĩ. Bác sĩ đếch gì, ông là lính nhẩy dù. Ra đi không mang
va-ly, quần áo cứ thế đút túi . . .”
oOo
Tô Phạm Liệu dáng người khá to lớn, đẹp trai, trắng trẻo, nói chuyện dí
dỏm, có duyên. Khi mới gặp, tôi không ngờ anh là lính tác chiến, Y sĩ
trưởng Tiểu đoàn 11 Nhẩy dù, vì trong đầu óc tôi vẫn in đậm hình ảnh
những người lính dù mang nét mặt sạm nắng, gân guốc, phong trần. Ðâu
có ai dáng dấp an nhàn, phong nhã như Tô Phạm Liệu “gươm đàn nửa
gánh, non song một chèo”, đầy tâm hồn văn nghệ, lúc nào cũng dạt dào
thơ phú.
Tuy cùng một tên họ với thi sĩ Tô Ðông Pha làm quan dưới đời nhà Tống
bên Tầu, lừng danh kim cổ qua hai bài phú “Tiền Xích Bích” và “Hậu Xích
Bích”, nhưng ông quan tu-líp họ Tô tên Liệu, dù mê thơ nhưng lại không
có tài làm thơ. Ông không sáng tác thơ phú để lại cho đời thưởng lãm,
nhưng chỉ thích kể lại chuyện “Tiền Charlie” và “Hậu Charlie”, mà mỗi
lần nhắc tới người nghe như cảm được nỗi ngậm ngùi đau xót trong từng
tiếng nói, từng thớ thịt trên mặt ông khi nhắc đến tên bạn bè, đồng đội đã
nằm xuống, tiếc thương một đời vẫy vùng ra vào lửa đạn thản nhiên như
chỗ không người.
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược