Page 274 - MUDO 77
P. 274
Mũ Đỏ 77 270
nữa, nhưng danh tiếng của họ thì luôn bất diệt.” Col John Walter Ripley
Warriors Of The Sea: Marines of the Second Indochina War, Thủy Quân
Lục Chiến /CMS Michael Martin/2002
“April 30, 2000
Khi tôi chết, nếu Thượng Đế cho tôi một ít giây phút để tôi suy nghĩ lại
một vài sự việc trước khi tôi thở hơi thở cuối cùng, những ý nghĩ đầu tiên
của tôi sẽ không phải cho những người thân yêu, không phải cho đám
con tôi. Tôi sẽ nghĩ đến và cảm ơn Thượng Đế đã ban cho tôi Sáu, Hiệp,
Phước, Tuấn, Hùng, Sơn, Quang, Châu, Cầu và Minh. Hai Đại Uý Thịnh
và Tưởng, cùng hai Trung Uý Trung và Trọng sẽ luôn ngự trị trong tâm
tưởng tôi. Sau đó, tôi sẽ nghĩ đến người vợ yêu dấu, những đứa con tài hoa
và các bằng hữu quí mến của tôi.
Tại sao lại là những người đàn ông Việt trước các người thân của tôi?
Không có lòng dũng cảm, kiên cường, không hề biết sợ hãi của những
chiến sĩ ấy trong cuộc chiến tranh bí mật của Hoa Kỳ tại Đông Nam Châu
Á, tôi sẽ không bao giờ trở về được Hoa Kỳ.
Hôm nay, tưởng niệm 25 năm ngày mất Sài Gòn, tôi sẽ dành một phút để
chào kính những người dũng sĩ, những người đàn ông mà hầu hết những
người Hoa Kỳ sẽ không bao giờ biết đến, tính luôn cả hơn ba triệu người
lính Mỹ đã được gởi đến Nam Việt Nam trong cuộc chiến dài và tốn kém
nhứt của Hoa Kỳ.
Có quá nhiều người không tôn trọng hay thân chào những người Việt đã
chiến đấu tại Việt Nam. Lý do là vì quốc gia của chúng ta đã không hướng
dẫn cho họ biết về người Việt, phong tục, tập quán và về đất nước mà
chính quyền đã gởi chúng ta đến. Là những người lính Green Beret, chúng
tôi đã chiến đấu bên cạnh họ, vui đùa với họ và biết thêm về gia đình,
những giấc mơ, hy vọng và những nỗi lo âu của họ.”
John Stryker Meyer/North County Times/2000
“Jan 1963,
Dọc theo sự củng cố, làm cho vững chắc hơn tại Bê Lương là các người
lính Cộng Hòa xây dựng một căn hầm tiện nghi làm bằng thân cây dừa cho
Đại Úy Hiệu, Sheek, Thượng Sĩ Wesley Atwood, người vừa thay thế Trung
Sĩ Sink, và tôi. Giờ thì Hiệu và tôi hòa thuận, làm việc ăn ý với nhau. Ngay
vừa khi ông quyết định rằng tôi không phải là người Hoa Kỳ “biết hết mọi
chuyện”, Hiệu dành cảm tình nồng ấm với tôi. Tiếng Việt của tôi có giới
hạn, nhưng tiếng Anh của ông đủ để duy trì được cuộc đối thoại. Chúng
tôi không bao giờ nói đến những sự việc chánh trị của cuộc chiến. Chúng
tôi nói về gia cảnh. Hiệu cho tôi thấy các tấm hình vợ và năm người con.
Một thời gian ngắn sau, tôi biết được ý định tương lai dành riêng cho từng
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược