Page 220 - MUDO 77
P. 220

Mũ Đỏ 77                       216

        đội nón cối . Chiếc xe khách không lớn lắm, vẫn giọng điệu la hét y như
        ngày xưa của các tuyến xe đò lục tỉnh:
               - Xe về thành phố đây, bà con ơi!
                 Xe về thành phố đây!
        Đến đây tôi hiểu được, chữ Saigon đã không còn, nó đã được thay tên mới
        “thành phố Hồ Chí Minh”, có lẽ vì nói hết chữ nó dài quá, nên người dân
        kêu ngắn gọn là thành phố, hay cũng có thể dân miến Nam dị ứng với cái
        tên HCM. Sau bao năm xa cách, giờ trở về, tôi lẩm bẩm, còn thay đổi gì
        nữa không đây?

        Lên xe, ngồi chen chúc với đú loại khách. Tôi tò mò, hết nhìn người này
        đến người khác trong xe. Bà khách, tuổi trung niên, nhìn tôi:
               - Này anh, nếu tôi đoán không lầm, anh vừa đi học tập cải tạo được
        nhà nước tha về. Bị hỏi bất ngờ, không chối cãi:
               - Dạ thưa bà đúng vậy, mà sao bà nhìn tôi lại nói quả quyết vậy?
               - Khỏi nói, nhìn cách ăn bận và điệu bộ của anh ai nẫy đều cũng
        có nhận xét đó.
        Người đàn bà nói đúng, vì trên chuyến xe đò này tôi là người đàn ông duy
        nhất bận quần dài, cũ nát, bạc mầu thêm vào chiếc áo polo cụt tay trông
        còn tệ hơn mảnh khăn lau bàn ghế.
               - Xin phép bà cho tôi hỏi thăm, xe đò này sẽ ngừng ở bến nào
        trong Saigon và làm thế nào để đón xe về nhà?
               - Anh ở quận nào trong thành phố?
               - Dạ thưa quận 10.
               - Xe ngừng bến An Đông trong Chợ Lớn, khi nào xuống xe, tôi sẽ
        chỉ rõ cho anh.
               - Cám ơn bà rất nhiều.

        Câu truyện trao đổi giữa tôi và bà khách ngồi kế bên, đã được những người
        ngồi chung quanh nghe được. Một bà, có lẽ là người buôn bán các mặt
        hàng, mở trong giỏ sách tay lớn, lấy ra một số bánh kẹo bỏ trong túi nylon,
        đưa cho tôi:
               - Tôi có chút quà mọn, xin biếu anh mang về cho các cháu dùng,
        cũng nên có chút ít quà cho tụi nhỏ, sau bao năm xa cách.
               - Dạ, xin phép bà, đừng làm vậy. Tôi không dám nhận.
               - Xin anh cứ nhận cho, nghe anh nói truyện, tôi hiểu. Hai năm
        trước thằng em trai tôi, hồi đó, nó đi lính trước giải phóng được chừng hai,
        ba năm gì đó, bị gọi đi học tập cải tạo đến tám, chin năm mới được tha về.
               - Dạ, xin thành thật cám ơn bà cho quà.
        Rồi sau đó, có người cho tôi thêm một vài loại bánh kẹo khác, có người,
        đưa cho tôi một ít tiền, nói là có để trả tiền xe về nhà.
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225