Page 219 - MUDO 77
P. 219
Mũ Đỏ 77 215
- Ô, xin cám ơn anh, xin cám anh vô cùng, tôi cũng vừa đang suy
nghĩ, làm thế nào để mà có tiền trả vé xe về Saigon.
Tôi đưa tay nhận số tiền anh đưa, và chỉ lấy duy nhất tờ giấy mầu xanh
dương in hình Hô Chí Minh, ghi mệnh giá $20000, còn lại tôi hoàn trả cho
anh.
- Dạ xin anh cho phép, tôi chỉ nhận tờ giấy này, tôi không biết tiền
vé là bao nhiêu, nhưng tôi hy vọng sẽ đủ.
Người tài xế, khua tay, không nhận lại số tiền anh đã đưa và nói.
- Xin anh cứ nhận hết, tất cả nó chẳng có là bao nhiêu đâu. Tôi
cương quyết từ chối, nên đáp lại.
- Thưa anh, được anh chở ra đây đã không lấy tiền xe là quá quí
lắm rôi, và lại còn cho hết số tiền kiếm được trong ngày. Quả tình, tôi
không dám, chỉ xin anh tờ giấy này.
Đôi ba câu qua lại, cuối cùng, anh bằng lòng nhận lại số tiền tôi trao lại,
rồi đưa thêm cho tôi, một tờ giấy bạc tương tự:
- Anh cầm thêm tờ này mới đủ trả tiền vé. Thôi chào anh, xin cầu
chúc anh luôn sức khỏe và mong anh gặp lại được tất cả các người thân sau
bao năm xa cách. Và tôi cũng sẽ nói lại với chú tôi đã gặp anh, ngày hôm
nay.
Nói chưa dứt câu, anh lao xe thật nhanh, quay trở lại về phía bên trong trại
giam.
Chiếc xe đò loại trung, chạy chầm chậm ghé vào sát lề đường,
tiếng động cơ máy nổ, chen lẫn giọng la hét của anh lơ xe, một tay giữ chặt
thanh sắt dọc sau xe, một tay phất lên, phất xuống mời gọi khách :
- Xe về thành phố đây bà con ơi, có ai về thành phố không?
Tôi lẩm bẩm, xe về thành phố ? vậy xe nào về Saigon? Nghĩ như vậy, nên
tôi không dám đưa tay, báo hiệu để đón. Năm ba chiếc chạy vụt qua, gần
như chiếc xe nào cũng cùng một âm thanh của các anh lơ xe trước. Đứng
một hồi lâu, tôi đi đến hỏi một bà vừa từ phía trong trại tù ra, cũng đứng
chờ đón xe:
- Xin chào bà, bà làm ơn chỉ cho tôi, đón xe nào về Saigon? Bà
nhìn tôi, từ đầu xuống chân, chỉ hơi một chút kinh ngạc.
- Nếu tôi đoán không lầm, anh mới được tha về từ trại cải tạo ở bên
trong phải không?
- Dạ, thưa bà đúng vậy.
- Tôi cũng về thành phố Hồ Chi Minh, Saigon đây, anh đứng chờ
đây với tôi, rồi cùng đón xe về.
Tôi đứng gần bà chỉ đường, cùng một số vài người nữa. Người tay sách
các bị lớn, người có cả đôi quang gánh đựng hàng hóa được đậy phủ bằng
những tám vải nhựa đủ màu sắc, một người đàn ông mặc quần áo dân sự,
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược