Page 221 - MUDO 77
P. 221

Mũ Đỏ 77                           217
        Ngồi trên xe, tôi im lặng cuối đầu, mặc dù tôi cố gắng kìm giữ, nhưng
        những giọt nước mắt vẫn tuôn trào, và rồi:
               - Xin chân thành cám ơn, xin cám ơn mọi người trên xe.


        Xe từ từ đi vào bến, không đợi xe ngừng hẳn, anh lơ xe, vội vàng nhảy
        xuống trước. Tôi cầm tờ giấy bạc, có in hình HCM mầu xanh, đưa cho anh
        lơ, trả tiền vé xe; nhưng anh quơ tay, không nhận và vẫy tay. Một người
        đàn ông chạy xe Honda tiến lại.
               - Anh, ông xe ôm này sẽ chở anh về nhà.
        Tôi lớ ngớ nhìn anh lơ xe, nhìn quang cảnh bến xe. Bà khách ngồi kế bên
        trên chuyến xe.
               - Anh, cứ lên ngồi xe này đi, nói địa chỉ, ổng sẽ chở anh về nhà.
        Cầu chúc anh luôn sức khỏe, và cho tôi gởi lời thăm vợ con.
               - Xin cám ơn bà rất nhiều. Tôi sẽ không bao giờ quên được mọi
        người đón tiếp trọn tình nghĩa ngày hôm nay và cũng chúc bà luôn được
        như vậy.
        Người đàn ông lái xe Honda:
               - Anh về địa chỉ nào cho biết.
        Tôi nói địa chỉ tên đường cũ ngày xưa. Sau một vài  mô tả lại địa chỉ cũ
        ngày xưa. Người lái xe Honda đã chở tôi về đến đúng chỗ căn nhà cũ. Ngồi
        trên xe, lúc đang chạy:
               - Anh bị đi cải tạo bao lâu?
               - Hơn mười năm, thế còn anh?
               - Tôi cũng như anh là dân bị đi cải tạo, được tha về trước anh cũng
        mấy năm thôi.
               - Thế sao anh không đi làm nghề nào khác mà lại chở khách lấy
        tiền bằng cách này?
               - Bọn nó, có cho việc đâu mà làm?
               - Anh nói, bọn nó là ai vậy?
               - Bọn chính quyền cộng sản hiện nay, chứ ai.
               - Thế ngày xưa anh trong quân đội hay hành chánh?
               - Trước tôi là lính Biệt Động Quân vùng 3. Đi tù về. Vợ bỏ đi lấy
        chồng, đem con về giao cho bà nội chúng nuôi. Còn anh?
               - Cũng như anh, tôi ở trong binh chủng Nhảy Dù.
        Xuống xe ngừng lại trước căn nhà cũ. Tôi hỏi người lái xe:
               - Xin anh cho biết bao nhiêu tiền xe? Không trả lời, anh dựng xe
        bên lề đường:
               - Anh cầm chút ít này, đây là số tiền chạy xe ôm từ trưa đến giờ,
        xin anh nhận coi như tình “huynh đệ chi binh”
               - Xin anh đừng làm vậy. Trên chuyến xe đò, chạy từ trại giam
        Xuân Lộc về Saigon, mấy bà con trên xe cũng đã cho tôi tiền và quà.
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226